Đến giờ tan tầm, Lưu Tiểu Niên mở web truyện của mình ra, bị một loạt Comment mới làm cho kinh ngạc, vì sao có nhiều comment cùng nội dung như vậy a?
"Tiểu Niên." Lạc Vi Nhã vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi "Còn chưa tan ca sao?"
"Ừ, tôi viết xong cái này rồi đi." Lưu Tiểu Niên vừa cắn trái táo vừa lách cách gõ bàn phím.
Còn nói viết xong mới đi! Tập thể tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thuỷ tinh tâm đều lo lắng! Ba phút trước còn nhìn thấy Cố tổng đi xuống lầu! Cậu không mau chạy theo thị giá, còn ngồi đây tăng ca làm chi? Khương tổ trưởng lo âu, nhưng lại không dám rống Lưu Tiểu Niên nhanh tan ca! Bởi vì dám to tiếng với nương nương sẽ bị thiên đao vạn quả! Đào Nhạc Nhạc chạy lại cửa sổ nhìn xuống bãi đỗ xe, phát hiện Cố Khải còn chưa đi, đang đứng cạnh xe hút thuốc, hiển nhiên còn đang chờ nương nương. Mà nương nương còn ngồi đây tăng ca! Tự giác tăng ca làm gì chứ? Thật đáng ghét!!!!
Như vậy không được, phải nghĩ biện pháp!
"Tổ trưởng aaaaaaa!" Vài giây sau, Đào Nhạc Nhạc đột nhiên gào khóc.
Bởi vì quá bất ngờ, tất cả mọi người đều bị giật mình hoảng sợ, chẳng lẽ hôm nay hắn còn chưa uống thuốc?
"Làm sao vậy?" Khương tổ trưởng còn chưa hoàn hồn.
"Em hôm nay đến trễ ba phút!" Đào Nhạc Nhạc thống khổ.
...
Khương tổ trưởng tay sờ trán hắn.
"Em cảm thấy rất có lỗi với công ty." Đào Nhạc Nhạc hai mắt đẫm lệ.
Trương Hữu Nhạc dùng ánh mắt như thấy bệnh thần kinh nhìn hắn "Cậu ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, đến bây giờ mới bắt đầu tự trách, cung phản xạ cũng quá dài rồi!"
"Anh thì biết cái gì!" Đào Nhạc Nhạc hung ác chỉ vào hắn "Khổng Tử từng nói, 'Khi nào thì giác ngộ, thì khi đó nhận sai', con đường cách mạng chẳng phân biệt sớm muộn!"
Trương Hữu Nhạc cảm thấy mình tiếp tục nói với tên này thì chỉ số thông minh sẽ bị hạ thấp.
"Về sau cố gắng đừng đi muộn nữa." Khương tổ trưởng không biết hắn lại có ý tưởng kỳ quái gì, đành phải giả vờ hiền lành.
"Không!!" Đào Nhạc Nhạc hiên ngang lẫm liệt chỉ trích hắn "Anh thân là tổ trưởng, mà lại nuông chiều em! Không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"
CMN! Đúng là làm ơn mắc oán! Khương tổ trưởng cười lạnh nói "Vậy thì trừ tiền lương!"
"Không!!!!!!" Đào Nhạc Nhạc ôm đùi tổ trưởng mình "Thật ra em chỉ muốn bị phạt quét rác thôi."
Mọi người nhất thời bừng tỉnh!
Đào Nhạc Nhạc mà quét rác, giống như là ném bom vậy!
Lần đầu tiên quét rác, hắn dùng chổi đánh bay bình hoa Khuơng tổ trưởng âu yếm nhất!
Lần thứ hai quét rác, hắn lại dùng chổi đánh nát mèo con bằng sứ Lưu Tiểu Niên âu yếm nhất!
Lần thứ ba quét rác, hắn dùng chổi đánh ngã lọ ngôi sao tình yêu Lạc Vi Nhã âu yếm nhất!
Lần thứ tư quét rác, Trương Hữu Nhạc cầm máy MP3 vỡ vụn của mình, một cước đá bay hắn ra khỏi văn phòng!
Từ đó về sau, Khương tổ trưởng viết rõ ràng lên bảng nội quy trên tường "Nghiêm cấm Đào Nhạc Nhạc động đến cây chổi"!!!
Quả nhiên, vừa nghe thấy Đào Nhạc Nhạc phải quét rác, Lưu Tiểu Niên căng thẳng hẳn lên.
"A, cậu còn chưa tan ca?" Đào Nhạc Nhạc chống nạnh, uy phong đứng cạnh cậu.
Lưu Tiểu Niên ba chân bốn cẳng đem ly cốc bút viết này nọ bỏ hết vào ngăn kéo, nếu không phải ngăn kéo nhỏ, cậu thậm chí còn muốn bỏ hết giấy tờ vào! Bời vì lực phá hoại của Đào Nhạc Nhạc rất kinh người!
"Được rồi, câu quét đi." Xác định trên bàn không còn vật gì đáng giá, Lưu Tiểu Niên nhẹ nhàng thở ra.
Làm tới vậy mà còn chưa chịu đi!! Muốn ép ta xuất ra tuyệt chiêu sao!! Đào Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, sau đó đem cái chổi vói vào dưới chân bàn quét kịch liệt! Văn phòng nháy mắt chướng khí mù mịt! Lưu Tiểu Niên bị nghẹn đến ho khan.
"Cậu chậm một chút a! Tiểu Niên rất mẫn cảm!" Khương tổ trưởng lần này rất phối hợp "Vạn nhất cậu ấy hít quá nhiều bụi, sau lưng nổi mụn trên mặt phát ban, tay chân còn bị đầy mụn nước, thì biết phải làm sao??"
"Tôi tôi tôi vẫn là nên về sớm thôi." Lưu Tiểu Niên cảm thấy toàn thân chợt lạnh, rốt cuộc bị doạ bỏ chạy.
Mấy đồng nghiệp còn lại rất vui mừng!!!
"Công việc xong rồi?"Cố Khải ở bãi đỗ xe xa xa nhìn cậu chạy đến "Không phải nói sáu giờ rưỡi mới xong việc sao? Anh còn định đến hiệu sách đối diện đợi em."
"Vâng, đi ăn trước đã." Lưu Tiểu Niên đem balô để ghế sau, sau đó thừa dịp không có ai, hôn trộm anh một cái.
Khóe miệng Cố Khải nhếch lên, nhìn cậu nghiền ngẫm.
Lưu Tiểu Niên khó hiểu, bình thường thì lúc này hẳn là nên hung hăng đè mình xuống hôn một trận chứ? Hôm nay sao lại không có phản ứng gì?
"Nếu em không ngại trước mặt họ trình diễn một chút" Cố Khải hướng mắt lên trên "Thì anh cũng sẽ không để ý."
Tình tình huống gì?! Lưu Tiểu Niên do dự theo hướng ánh mắt anh nhìn sang, sau đó, ở cửa sổ lầu ba hiện ra một đống đồng nghiệp đang rướn cổ ra nhìn, biểu tình hừng hực khí thế mê say!
Tất cả mọi người không đoán được nương nương sẽ đột nhiên quay đầu lại, vì thế mọi người vừa vặn cùng cậu mặt đối mặt! Hết hồn nha! Mọi người lấy vận tốc ánh sáng rút lui! Chỉ có Đào Nhạc Nhạc bởi vì rất hưng phấn, vẫn ngơ ngơ dán mình trên cửa sổ. May mắn có Khương tổ trưởng nhanh trí đúng lúc nắm lưng quần kéo về.
Lưu Tiểu Niên ngượng đến đầu đầy hơi nước! Bị bị bị nhìn thấy rồi!!!!
Vợ yêu đỏ mặt dễ thương quá a! Cố Khải kéo vợ mình vào xe, điên cuồng hôn môi một phen!
"Mình đi ăn cái gì?" Lưu Tiểu Niên thật vất vả mới đẩy anh ra được, thở hổn hển hỏi.
"Ăn em." Cố Khải ái muội cắn cắn tai cậu.
Lưu Tiểu Niên toàn thân run lên, lại lại muốn trong xe?
Từ từ, sao mình lại nghĩ vậy?? Mình không hề cảm thấy lần trước làm trong xe rất thoải mái đâu!
"Đùa em thôi." Cố Khải nhéo mũi cậu, cười ấm áp nói "Đưa em đi ăn, sau đó đến quán bar của Vân Phi."
"Cũng được" Lưu Tiểu Niên vui vẻ đáp ứng. Tuy rằng không thể uống rượu, nhưng uống nước trái cây cũng rất ngon!
Đợi hai người ăn tối xong, cũng vừa đến tám giờ tối. Theo lý mà nói, giờ này quán bar hẳn phải đông đúc mới đúng. Quán bar của Hồ Vân Phi lai ngoại lệ, bên trong trống rỗng, trừ nhân viên pha chế, chỉ có vài người khách linh tinh.
"Cố tổng." Nhân viên chào hỏi "Ông chủ ở văn phòng."
Cố Khải gật đầu, mang theo Lưu Tiểu Niên cùng lên lầu hai, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một màn 18+ sống động!
Tiểu Bạch Liên đang ngồi khoá trên đùi Hồ tổng, cùng hắn hôn môi sờ qua sờ lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy lão đại cùng nương nương ngoài cửa! CMN như phim kinh dị a! Toàn thân cứng đờ, xém chút cắn đứt luôn đầu lưỡi!
Hồ tổng không biết gì bị cắn đau, vì thế bất mãn nhéo thắt lưng hắn một cái.
Tiểu Bạch Liên mặt đỏ tai hồng, quần áo không chỉnh nhảy xuống khỏi người hắn, trên cổ còn có dấu hôn rõ ràng! Khúc dạo đầu bưu hãn này, vừa nhìn là biết Hồ tổng tiếp theo định làm gì...
"Khụ." Cố Khải nhìn trời.
Hồ Vân Phi chậm rãi xoay người, sắc mặt khó coi.
"Nè nè, tôi tới ủng hộ quán bar của cậu." Cố Khải nhắc nhở nhẹ nhàng!
"Bố mày không cần ủng hộ!!!" Giữa chừng bị gián đoạn, Hồ tổng cảm thấy rất muốn gϊếŧ người, ánh mắt bắt đầu tóe lửa.
"...Em xuống dưới lầu uống nước." Lưu Tiểu Niên quyết đoán bỏ rơi nam nhân của mình! Ai gây hoạ người đó tự gánh!
A a a tui cũng đi! Lâm Bình Bình rơi lệ chạy theo, bị lão đại nhìn thấy cảnh H, nhất định sẽ lưu lại bóng ma tâm lý!
Trên lầu truyền xuống âm thanh vật vã, bởi vì lực oán niệm quá lớn, Hồ tổng đè Cố tổng lên ghế sofa, đánh nhau kịch liệt!
"Nè đừng có đánh mạnh vậy chứ!" Cố tổng dở khóc dở cười.
"Sau này cấm cậu đến quán rượu này nữa." Hồ Vân Phi đánh xong một trận, cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút. Đứng trước gương chỉnh trang.
"Đối đãi với khách như vậy, trách sao quán bar của cậu ế nhệ!" Cố Khải độc ác nói.
"Lão tử muốn vợ mình vui vẻ, lỗ vốn cũng được." Hồ tổng khinh thường nhìn anh, đặc biệt tà mị cuồng quyến!
A! Tiểu Bạch Liên lên lầu lấy áo khoác đứng ngoài cửa nghe được, cảm động muốn khóc!
Dưới lầu Lưu Tiểu Niên lấy nước táo uống, lén lút bỏ thêm ít nước đá.
"Nãy mới ăn đồ cay, không cho uống nước đá." Cố Khải đúng lúc xuất hiện, tịch thu luôn ly nước.
Vẫn bị phát hiện a, Lưu Tiểu Niên xoa xoa mũi, biểu tình vô tội.
"Đi thôi, chúng ta đến bàn ngồi." Cố Khải ôm vai cậu.
"Em mới hẹn cùng Bình Bình nói chuyện." Lưu Tiểu Niên lưu luyến.
"Ngoan, anh có chuyện muốn nói với em." Cố Khải kéo cậu đến ghế sofa.
"Chuyện gì?" Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên.
Cố Khải kéo cậu vào ngực, cúi đầu hôn xuống "Chuyện xưa rất dài, có liên quan đến thân thế em."
"Thân thế em?"
"Ừ." Cố Khải gật đầu, thật ra hắn muốn vòng vo một hồi, nhưng nghĩ lại chuyện này không có gì hay ho, vì thế ngắn gọn nói "Diệp Thanh kia là giả."
Những lời này đương nhiên đủ sức chấn động, Lưu Tiểu Niên nhất thời đầu óc không tiêu hoá nổi, này là ý gì?
Cố Khải ôm vợ, chậm rãi kể toàn bộ chuyện xưa.
Trước quầy rượu, Hồ tổng bưng hai ly rượu, đi đến phía ghế sofa.
"Anh thật sự muốn đi tìm Cố tổng?" Tiểu Bạch Liên đứng cạnh hắn cảm thấy có chút không yên "Không chừng họ đang xx bên kia a!!"
"Nãy bọn họ nhìn chúng ta, bây giờ đi nhìn lại." Hồ tổng bụng dạ rất khó lường.
"Không tốt đâu." Tiểu Bạch Liên do dự, như vậy rất không có đạo đức.
"Vậy em ngồi ở đây, anh đi một mình." Hồ tổng kiên trì.
A A A!! Em đây cũng đi! Tiểu Bạch Liên túm lấy ngực áo hắn, cảm thấy có chút hưng phấn!
Cho nên mới nói nồi nào úp vung nấy!!
"Bạn thân tôi tặng, là rượu Mexico—" Hố tổng đột nhiên đẩy cửa phòng, nói được nửa bỗng im bặt.
Lưu Tiểu Niên nước mắt lưng tròng, nhìn qua vô cùng đáng thương! Mà Cố tổng thì đang nghiêm túc giúp cậu lau nước mắt! Rõ ràng là đang nói chính sự!
Cmn! Cứ tưởng sẽ nhìn thấy cảnh 18+, vì sao lại đổi thành cảnh bi kịch vậy? Hồ tổng cảm thấy rất hỗn độn.
"Cậu tới làm gì?" Cố Khải nhíu mày.
"Ách! Mời hai người uống rượu." Tiểu Bạch Liên nhanh nhạy để ly rượu lên bàn, kéo nam nhân của mình ra.
Cửa phòng lần nữa đóng lại, Cố Khải thở dài "Ngoan, đừng khóc."
"Không phải em đau lòng." Cái mũi Lưu Tiểu Niên đỏ bừng.
"Anh biết." Cố Khải vỗ vỗ lưng cậu "Đều là quá khứ rồi."
"Anh xác định lần này không sai chứ?" Lưu Tiểu Niên đáng thương nhìn anh, nếu mấy ngày nữa lại nói thật ra là lầm, Trầm Hiên là một người khác...Mình nhất định sẽ điên luôn!
"Anh xác định không sai, chờ giải quyết xong việc này, anh mang em đi gặp Phương Viễn." Cố Khải hôn trán cậu một cái "Cho anh chút thời gian được không?"
"Nếu như là như vậy, Diệp Thanh kia làm sao?" Lưu Tiểu Niên không nghĩ được.
"Tạm thời không có cách phá định, bất quá khẳng định hắn đang có ý đồ với Cố thị." Cố Khải nói "Anh cho hắn giữ chức vị không nhỏ, lại không có quyền lực thực tế gì, chỉ là xử lý một chút nghiệp vụ bên ngoài thôi. Gần đây hắn đã có chút bất mãn, đã bất đầu thiếu kiên nhẫn."
"Nếu dựa theo lời anh nói, cậu ấy rất vất vả mới trà trộn vào Cố thị, sao mới vài ngày đã mất kiên nhẫn?" Lưu Tiểu Niên khó hiểu.
"Bởi vì hắn phải mượn thân phận Trầm Hiên mới trà trộn vào Cố thị được. Bác sĩ nói rằng tuy cơ hội khôi phục trí nhớ của em rất nhỏ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể. Vạn nhất ngày nào đó em có thể nhớ hết chuyện đã qua, thân phận của hắn cũng sẽ bị lộ. Dù giấu đầu cũng sẽ phải lòi đuôi, thật ra hắn không có nhiều thời gian chờ đợi." Cố Khải nói "Chỉ có thể tranh thủ."
"Giống như là nằm mơ vậy." Chuyện xưa này quá loạn, Lưu Tiểu Niên nghe đến choáng váng.
"Thật ra em có phải Trầm Hiên hay không, đối với anh đều không quan trọng." Cổ Khải ôm cậu, đặc biệt phiến tình nói.
Nhưng mà đối với em rất quan trọng... Lưu Tiểu Niên xuất thần, sau đó thuận tay cầm ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch.
"Này." Cố Khải sửng sốt, đợi đến lúc hắn hoàn hồn, vợ hắn đã uống hết ly đầy chất lỏng màu đỏ kia.
Lưu Tiểu Niên bưng ly rượu không, cũng đồng dạng sửng sốt! Vừa nãy đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, nghĩ muốn uống gì đó, nhìn thấy cái ly trên bàn, còn tưởng nước táo của mình, vì thế thuận tay...uống hết!
A a a a bị dị ứng biết làm sao đây!!!
"Đến bệnh viện đã." Dị ứng rượu có thể dẫn đến nghẹt thở, Cố Khải không dám lơ là.
Lưu Tiểu Niên nhớ năm mình mười ba tuổi trộm uống một ngụm rượu vang, kết quả toàn thân ngứa ngáy, trải qua ba ngày thống khổ, nhất thời cảm thấy chân mềm nhũn. Cmn mới uống chút đã không thể đứng vững, Cố Khải quá sợ hãi, bế cậu chạy ra ngoài.
"Anh đừng lo nha em không sao đâu." Lưu Tiểu Niên nhanh chóng an ủi anh.
Hồ Vân Phi đang cùng Lâm Bình Bình ngồi bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy Cố Khải bế Tiểu Niên gương mặt hoảng loạn chạy ra, vì thế bị doạ hoảng, nhanh chóng đuổi theo.
Cố Khải hiển nhiên không có tâm tình giải thích tỉ mỉ, vội vàng nói hai câu rồi khởi động xe, Lưu Tiểu Niên ngồi ở ghế phó lái, vẻ mặt ... nhìn Hồ Vân Phi cùng Lâm Bình Bình "Tôi thật ra không sao, mọi người không cần—"
Một câu còn chưa nói xong, Cố tổng đã nhấn ga chạy đi.
Trong bệnh viện rất đông, Cố Khải xếp hàng đăng ký, Lưu Tiểu Niên ngồi trên ghế đã muốn phát điên — toàn thân bắt đầu ngứa ngáy. Cố Khải nhìn cậu toàn thân đỏ bừng, cũng hiểu được việc này rất khẩn trương.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói không quá nghiêm trọng, uống thuốc đúng hạn, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày sẽ không sao.
Về đến nhà, Lưu Tiểu Niên đứng trước gương nhìn gương mặt đỏ thẫm của mình — khóc không ra nước mắt.
"Sao mặt anh sưng phù vậy?" Đệ đệ chấn kinh.
"Dị ứng..."Lưu Tiểu Niên ỉu xìu nằm trên giường, giống như bị người ta đánh thành đầu heo a a a a a a còn có thể xấu hơn được hay không???
"Anh hai thế mà cho anh uống rượu?" Đệ đệ cảm thấy anh trai mình đúng là tra công! Nhất định là có ý đồ xấu xa nào đó trong đầu! Định cho tẩu tử uống say sau đó làm vài chuyện bất lương... vô sỉ!!!
"Về phòng ngủ đi." Ca ca nhanh chóng đuổi đệ đệ mình, sau đó giúp vợ mình lấy áo ngủ ra, "Bác sĩ nói em nên hạn chế đυ.ng nước, đi ngủ đi, không cần tắm rửa."
Lưu Tiểu Niên cầm lấy áo từ tay hắn "Em vào phòng tắm thay."
"Vì sao chứ?" Từ trên xuống dưới bị mình nhìn hết rồi, còn gì mà thẹn thùng chứ?
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi xong, Lưu Tiểu Niên đã như con thỏ con chạy vào phòng tắm, còn nhanh tay khoá cửa lại.
Cố Khải:...
Lưu Tiểu Niên trong phòng tắm cởi ra hết, sau đó... Quả nhiên toàn thân đỏ hồng như bị bệnh sởi! Khó coi như vậy nhất định không thể để anh ấy nhìn thấy. Cậu nhanh chóng thay áo xong, cẩn thận bước ra ngoài.
Cố Khải tựa vào đầu giường, nhìn thấy cậu bước ra thì cầm thuốc đi qua "Anh giúp em bôi thuốc."
Bôi thuốc?! Lưu Tiểu Niên quyết đoán "Em tự bôi."
"Trên lưng sao tự bôi được?" Cố Khải nhíu mày "Nghe lời."
"Không!" Lưu Tiểu Niên thực kiên trì!
"Ngoan." Cố Khải dụ dỗ.
"Không mà!" Lưu Tiểu Niên điên cuồng lắc đầu.
Một giây sau, cậu liền bị vác lên trên giường.
"Không cần màaaa" Lưu Tiểu Niên kéo chặt áo lăn lộn.
"Ngoan đừng nhúc nhích, cởϊ áσ ra." Cố Khải chặn cậu lại, bắt đầu cởi nút áo.
Đệ đệ nằm sấp ngoài cửa cắn tay hít một ngụm khí lạnh, đặc biệt đồng cảm với tẩu tử mình, ca ca rất cầm thú!
Bởi vì sức mạnh hai người cách rất xa, nên Lưu Tiểu Niên cuối cùng vẫn bị thu phục, đến qυầи ɭóŧ cũng bị cởi ra...đến mông cũng bị sưng đỏ a a a a thiệt muốn khóc!!
"Trời ơi." Cố Khải rất đau lòng, cúi đầu hôn một cái "Ngứa lắm không?"
"Có một chút." Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn trả lời.
"Nhịn một chút, ngày mai sẽ đỡ hơn. Bác sĩ nói thuốc này không nên bôi nhiều, không tốt cho da." Cố Khải dùng bông y tế lau nước thuốc dư, động tác cẩn thận kiên nhẫn.
Lưu Tiểu Niên nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn, khoé mắt cay cay.
"Được rồi." Cố Khải giúp cậu mặc lại áo, cẩn thận ôm người vào lòng "Không cần nhẫn nhịn, khó chịu liền nói anh biết, cắn anh một cái cũng được."
Lưu Tiểu Niên bật cười, hôn hôn cằm anh.
"Ngủ đi." Cố Khải tắt đèn, hôn cậu chúc ngủ ngon.
Trong bóng tối, Lưu Tiểu Niên ôm chặt hắn, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Buổi tối này, xảy ra thật nhiều chuyện, nhưng lại giống như không hề phát sinh chuyện gì. Mình rốt cuộc xác định được thân phận, nhưng quan hệ cùng anh ấy vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, không những không chia xa, mà ngược lại ngày càng thân mật.
Cứ như bây giờ, thật sự rất hạnh phúc...
Tuy rằng bị dị ứng không thể đi làm, nhưng sáng hôm sau Lưu Tiểu Niên vẫn dậy rất sớm. Chờ Cố Khải thức dậy xuống lầu, trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng.
"Cho anh xem." Cố Khải kéo tay vợ kiểm tra, thở ra một hơi "Hoàn hảo, đỡ hơn nhiều rồi."
"Vâng, đỡ ngứa hơn nhiều." Lưu Tiểu niên rất là nhu thuận, không chỉ làm bữa sáng, còn nướng bánh quy làm trà chiều cho Cố Khải, làm món cá yêu thích nhất của Cố Hi.
Đệ đệ rất cảm động, tẩu tử mình quá là hiền thục!
Hôm nay không có vợ ngồi ghế phó lái kế bên, chờ kẹt xe một mình chán muốn chết! Nhìn phía trước dòng xe chật chội, Cố tổng nôn nóng hít sâu một hơi! Thật vất vả lái xe được đến công ty, vừa vặn gặp nhóm đang luyện tập cho tiết mục cuối năm. Vì thế mọi người nhìn thấy lão đại nghiêm mặt, một mình, mang cặp táp đi về phía văn phòng!
Cmn không phải chứ! Chẳng lẽ hai người lại cãi nhau? Trong công ty nhất thời tiếng oán than vang trời, còn gì thê thảm hơn không?
"Hôm qua Tiểu Niên bị dị ứng, Cố tổng mang hắn đến bệnh viện." Lâm Bình Bình an ủi "Sắc mặt kém không phải là cãi nhau, mà là lo lắng."
Thề có cao xanh chứng giám, Tiểu Bạch Liên tuyệt đối xuất phát từ lòng tốt muốn an ủi, nhưng những lời đồn này có uy lực không thể kinh thường!
Lời đồn là gì? Lời đồn chính là loại câu bao trùm hết tinh hoa của người nghe, sau đó điên cuồng trải qua vài lần gia công! Không gia công không phải lời đồn, càng truyền xa càng mãnh liệt.!
"Lão đại hôm qua ở quán bar uống rượu, sau đó ôm nương nương đi bệnh viện."
"Lão đại hôm qua ở quán bar uống rượu, sau đó làm bị thương nương nương, liền ôm người đi bệnh viện."
"Lão đại hôm qua ở quán bar uống rượu, sau đó thú tính đại phát, làm bị thương nương nương, liền ôm người đi bệnh viện."
"Lão đại hôm qua ở quán bar uống rượu thì bị kẻ xấu hạ xuân dược, mắt thấy mình sắp bị bọn xấu dụ dỗ, thời khắc mấu chốt nương nương liền xuất hiện, dùng thân thể giúp ảnh giải độc, nhưng lúc đó lão đại đã thần trí không rõ, thủ đoạn độc ác làm bị thương nương nương, sau đó ôm người đi bệnh viện."
Kịch bản càng truyền đi càng ly kỳ, cuối cùng tuy rằng trọng điểm "Hôm qua Cố Khải ôm Lưu Tiểu Niên đi bệnh viện" vẫn còn, nhưng đã được miêu tả thành mấy chục cái kịch bản. Cái kỳ quái nhất còn nói Cố tổng thật ra là người ngoài hành tinh, tối hôm qua đang uống rượu, đột nhiên mấy chục cái UFO xuất hiện, muốn dẫn hắn về hành tinh mẹ. Nương nương thà chết chứ không muốn rời xa người yêu, rưng rưng nước mắt triệu hồi thần thú của mình, chỉ huy nó chiến đấu với thiên quân vạn mã. Tuy rằng cuối cùng chiến thắng, nhưng lại làm bản thân mình bị thương. Cố tổng bị tình cảm của cậu cảm động, từ bỏ ngôi vị đế vương hành tinh giàu có, ôm cậu đi bệnh viện.
Mẹ ơi thiệt cảm động muốn khóc!!
"Mọi người đang nói chuyện gì nha?" Một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Nhóm em gái và các em giai đang tán gẫu trong phòng lập tức bị doạ giật mình, đồng loạt xoay đầu lại, nhìn thấy ngoài cửa là một đại thúc anh tuấn fashion đang đứng, đầu còn đội mũ dạ rất thời trang!
Má má má ơi chủ tịch sama!!!! Cố lão đại nham hiểm lãnh khốc đáng sợ nhất làm sao lại đột nhiên trở về a thiệt muốn khóc một dòng sông! Mọi người vừa điên cuồng ai oán vừa tươi cười chào đón "Oa chủ tịch đã lâu không gặp ngài ngày càng trẻ, ngày càng fashion a" linh tinh, đặc biệt dối trá!
"A Khải đâu?" Cố ba ba hỏi.
Mọi người đồng loạt chỉ về hướng văn phòng, đại gia ngài mau đi đi nha.
"Đi thôi." Cố ba ba mang theo Diệp Thanh đi "Chúng ta hỏi một chút A Khải rốt cuộc đang muốn làm gì."
Này là chuyện gì? Mọi người đồng loạt cảm thấy khẩn trương, vì sao khẩu khí chủ tịch nghiêm trọng vậy?
Trong phòng làm việc, Cố Khải đang xem văn kiện, đột nhiên nhìn thấy ba ba cùng Diệp Thanh đi đến.
"Ba?" Cố tổng rất bất ngờ "Ba về nước khi nào sao không báo trước? Để con đi đón."
"Vì sao lại cho Hiên Hiên một chức hữu danh vô thực như vậy?" Cố ba ba sắc mặt âm trầm, đi thẳng vào vấn đề.
"..." Cố Khải đưa mắt nhìn Diệp Thanh.
"Bác Cố hỏi tôi, tôi liền ăn ngay nói thật." Diệp Thanh có chút xấu hổ "Tôi lúc ấy không nghĩ nhiều lắm, cũng không nghĩ bác Cố lại phản ứng lớn như vậy."
"Cậu ấy chỉ vừa tốt nghiệp, giao cho chức vụ cao sẽ làm người khác không phục." Cố Khải giải thích.
"Lúc con mới tốt nghiệp cũng liền làm phó tổng, không thấy ai không phục." Cố ba ba vỗ bàn.
"Cậu ấy không giống con, con là con của ba." Cố Khải bất đắc dĩ.
"Nó cũng như con ba! Cha nó năm đó giúp ba gầy dựng sự nghiệp, mày còn đang ở nhà bú sữa mẹ." Cố ba ba tức giận "Ba cho nó đến đây làm, là muốn nó kế thừa sự nghiệp của cha nó, không phải ở công ty con làm chủ quản vô năng!"
"Ba." Cố Khải thở dài " Trước xin ba đừng tức giận, từ từ nói chuyện được không?"
"Mày như vậy, sau này ba còn mặt mũi nào gặp A Dịch?" Cố ba ba tức đến mặt mày bỏ bừng.
"Cậu ra ngoài trước đi." Cố Khải nói với Diệp Thanh.
"Được, bác Cố ngài đừng tức giận." Diệp Thanh khuyên nhủ xong, xoay người ra khỏi phòng.
"Con thật quá đáng." Cố ba ba hung hăng trách cứ con trai mình.
"Văn phòng hiệu quả cách âm rất tốt, đừng diễn nữa." Cố Khải giúp ông vỗ vỗ lưng "Ba cũng thật là, diễn tới mức như vậy."
"Vậy là xong rồi hả?" Ba ba rất bất mãn "Ba còn chuẩn bị rất nhiều lời kịch."
...
"Tính khi nào thì cho nó thăng chức?" Cố ba ba hỏi.
"Trong vòng một tuần." Cố Khải pha trà " Con trước đây nghĩ hắn là Hiên Hiên, cho nên cho chức vị kia cũng rất quan trọng, vốn là muốn cho hắn thích ứng, đi lên bằng thực lực của mình."
Bây giờ đã xác định hắn là giả mạo, vị trí kia đã không còn thích hợp, nhất định phải cho hắn chức vị cao hơn, mới có thể nhanh chóng bại lộ mục đích.
Nhưng nếu cư tuỳ tiện cho thăng chức, đối phương nhất định sẽ nghi. Trước giờ hắn cũng không lập công lao gì to lớn, thật sự không có cớ gì để đột nhiên thăng chức hết. Cho nên mới nghĩ ra một kế, nhờ ba ba đến quậy một trận, dùng Trầm Dịch làm lý do đề bạt hắn, dù sao trước đây bác Trầm đã vì Cố thị làm không ít việc.
"Chuyện này con phải giữ đúng mực." Cố ba ba dặn.
"Yên tâm đi." Cố Khải vỗ vỗ vai ba mình, "Không còn việc gì, ba muốn ở công ty chờ con tan tầm, hay về nhà với Tiểu Niên? Em ấy hôm nay bị dị ứng nên nghỉ làm."
"Vì sao phải đợi con tan ca? Con mới ba tuổi hay năm tuổi?" Cố ba ba đội mũ dạ anh tuấn của mình "Ta về nhà thăm con dâu."
Cố ba ba ra khỏi văn phòng, vẻ mặt âm trầm bễ nghễ chúng sinh, nhìn Diệp Thanh nghiêm túc nói "Đến văn phòng A Khải đi."
"Dạ." Diệp Thanh hiển nhiên cũng bị khí tràng của ngài toạ trấn!
Quanh thân Cố ba ba khí thế Bá Vương cuồn cuộn, giống như thái hoàng thượng bước ra khỏi văn phòng, cảm thấy mình nhất định có thể tranh cử chức ảnh đế!