Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 80: Diễn trò nhất định phải chuyên nghiệp!

Trong biệt thự Cố gia, Lưu Tiểu Niên đang ở trong biệt thự sửa sang lại quần áo, đột nhiên nghe ở dưới lầu truyền đến tiếng đệ đệ hét chói tai! Đặc biệt thê lương! Sợ đến tay run lên, lại lại lại bị làm sao??

"Ba về sao không báo trước?" Đệ đệ khẩn trương vô cùng, từ trên sofa nhảy dựng xuống nhiệt liệt ôm ba mình.

"Mau cho ba nhìn một chút." Ba ba nắm lấy bàn tay con trai mình, cẩn thận đoan trang lệ nóng doanh tròng cảm khái nói "Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, Tiểu Hi của ta đã lớn như vậy rồi"

Lưu Tiểu Niên cước bộ cứng đờ, đứng ở cầu thang hỗn độn — tình huống gì đây? Rõ ràng mới gặp nhau tháng trước mà!

"Ba, tóc ba bạc rồi!" Đệ đệ nghẹn ngào, đưa tay sờ sờ đầu tóc đen thùi bóng loáng của ba mình.

"Đừng lo, chỉ cần Tiểu Hi sống tốt, ba cực khổ cũng không sao." Cố ba ba thâm tình nói.

"Thời tiết lạnh như vậy, sao ba chỉ mặc một cái áo rách vậy, còn đội nón cỏ." Đệ đệ hai mắt rưng rưng, giúp cha mình cởϊ áσ khoác da với cái mũ dạ xuống.

"Bởi  vì ba ba phải tiết kiệm, để dành tiền mua màu nước với áo bông cho Tiểu Hi." Ba ba cực kỳ hiền lành!

Lưu Tiểu Niên choáng váng, bị bị cái gì vậy???

"Cha sao lại vượt ngục đến đây? Cảnh sát có phát hiện không?" Đệ đệ tan nát cõi lòng.

Ba ba có chút mất hứng "Vì sao lại là nhà tù?"

"Bởi vì lần trước đã diễn ở lò gạch rồi." Đệ đệ nhớ lại, tuy rằng lần đó ca ca rất không phối hợp, sống chết không chịu diễn vai lão bản độc ác nham hiểm, nhưng mình với ba ba cũng thành công diễn xong, lần này phải đổi mới kịch bản!

"...Bác à." Lưu Tiểu Niên đứng ở cầu thang, không biết mình có nên xuống hay không.

"Tiểu Niên của chúng ta cũng lớn như vậy rồi." Ba ba lập tức gạt nhi tử mình qua một bên, dang rộng hai tay đón con dâu mình.

Lưu Tiểu Niên bị ngài ôm vào ngực, không nói nên lời.

Đệ đệ căm giận "Tẩu tử không diễn chung với ba đâu." Trên thế giới này trừ tiểu thụ đáng yêu ta ra, nhất định không còn ai cam tâm tình nguyện cùng ba diễn trò đâu! Vậy mà còn bị ghét bỏ! Vậy mà còn không biết quý trọng!

"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Cố ba ba nhíu mày.

"Không cẩn thận bị dị ứng, nhưng mà không sao đâu." Lưu Tiểu Niên rất ngoan ngoãn "Con đi dọn phòng cho bác, sau đó nấu canh thịt dê trừ khí lạnh."

Canh thịt dê a... Cố ba ba nhất thời cảm thấy con dâu mình thật hiền thục!

Đệ đệ đi theo giúp tẩu tử mình dọn phòng, Lưu Tiểu Niên vẫy vẫy cái chăn hỏi "Cậu hồi nãy ở dưới lầu, là cùng bá phụ diễn kịch gì?"

"Gặp vài lần là quen thôi" Đệ đệ bắt đầu hồi tưởng "Ba em lúc còn trẻ rất muốn làm diễn viên, thậm chí từng nghĩ muốn học chuyên môn."

"...Sau đó thì sao?" Lưu Tiểu Niên thật bất ngờ, quả nhiên là nhân vật truyền kỳ!

"Sau đó đạo diễn nói tuy rằng ổng rất tuấn tú, nhưng biểu điễn khoa trương với lập gia đình quá sớm, liền cự tuyệt." Đệ đệ trầm mặt "Tuy rằng lúc đó chưa có em, nhưng theo lời mẹ nói, ba ba bởi vì vậy mà chịu đả kích, nằm trên giường không dậy nổi, ba tháng sau bắt đầu bước vào thương trường, lập ra Cố thị."

Lưu Tiểu Niên kinh ngạc không thôi "Tôi từng xem qua sách về Cố bá bá, không phải như vậy đâu." Văn vẻ rõ ràng nói, Bá phụ lúc bắt đầu sự ngjiệp, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, vì sự nghiệp công nghiệp hoá, hiện đại hoá cống hiến! Vì thế không để ý sự phản đối của mọi người, dứt khoát từ bỏ nghề MC lúc đó đang là cái cây hái ra vàng, bắt đầu gia nhập thương trường đầy mưu ma chước quỷ, một mình vượt qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng thành danh, bễ nghễ chúng sinh! Truyền cảm hứng cho biết bao thanh niên lúc bấy giờ!

"Lời nhà văn viết mà anh cũng tin." Đệ đệ khinh thường "Kỳ thật ba ba năm đó rất muốn làm minh tinh điện ảnh, mỗi ngày rảnh rỗi liền đến vũ trường tiệc hội, nhiều lần nhà đài cần mà không tìm thấy MC đâu, đuổi việc, ổng không có biện pháp mới phải dấn thân vào thương trường!"

...

Lưu Tiểu Niên cảm thấy nhân sinh quan mình lại một lần nữa thay đổi.

"Tuy rằng không trở thành diễn viên, nhưng ba ba vẫn rất thích diễn trò, Thường thường sẽ tự biên ra vài lời kịch kỳ quái, anh bơ đi là được. Bất quá nếu tình nguyện cùng ổng diễn, ổng sẽ đặc biệt cao hứng!"

Lưu Tiểu Niên... "Bồi ngài diễn trò?"

Chỉ là nghĩ nghĩ thôi, đã muốn cười vang rồi!

Mà lúc đó, Cố Khải đang ở công ty họp.

Diệp Thanh ngồi ngoài phòng họp, luôn cúi đầu nghịch di động.

Mọi người cố ý vô tình liếc hắn một cái, sau đó điên cuồng YY — đương nhiên không thể để cho lão đại cùng nương nương biết.

Chủ tịch lâu ngày không gặp đột nhiên nổi giận lộ diện, còn dẫn theo một thanh niên trẻ, loại chuyện này rất dễ gây liên tưởng. Đồng nghiệp A nghĩ hay đây là con riêng? Lời vừa nói ra, mọi người lập tức tỉnh ngộ. nhưng mà đồng nghiệp B rất nhanh đưa ra nghi ngờ, Cố chủ tịch lớn tuổi nhưng lại anh tuấn vậy, rất có khả năng bên ngoài làm vài chuyện xấu, nhưng ngài nghiêm cẩn cẩn thận như vậy, nhất định sẽ không để lộ tin tức, cho dù là con riêng, cũng sẽ không phô trương dẫn vào tổng công ty như vậy.

Nửa giờ sau, cửa phòng họp mở ra, Cố tổng cùng vài tinh anh trong công ty cùng bước ra.

"Cố tổng." Diệp Thanh đứng lên.

"Tam thời theo Bowen làm trợ lý đi, cậu ấy sẽ nói với cậu phải làm gì." Cố Khải vỗ vỗ vai hắn, "Làm tốt, tôi sẽ sớm an bài cho cậu chức vụ chính thức."

Lời vừa nói ra, mọi người kinh ngạc không thôi! Bowen đại danh vang dội, là cánh tay đắc lực của Cố tổng, cũng là Boss của bộ phận sản phẩm. Lực ảnh hưởng rất lớn. Ở công ty lăn lộn nhiều năm cũng không dám mơ ước cái ghế trống kia, hiện tại cư nhiên nhường cho Diệp Thanh?

Đây là tình huống gì?

"Đã sớm biết Bạch tổng qua tạp chí, thực vinh hạnh." Diệp Thanh cùng hắn bắt tay.

"Không khách khí." Bạch tổng cực kỳ hiếm thấy nở nụ cười. Phải biết bình thường, Bạch tổng đều vô cùng lãnh khốc!

Trong phòng họp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người khó chịu, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Thanh cùng Bạch Quyết cùng nhau đi vào văn phòng.

Công ty lại bắt đầu loạn lên, Bạch tổng đã có vợ là người mẫu nha! Con trai cũng đã ba tuổi, sao lại cùng nam nhân khác cười Nice như vậy? này này không khoa học! Chúng ta chịu không nổi!

Sắp xếp xong, Cố Khải trực tiếp thu dọn đồ đạc, tàn nhẫn bỏ lại một đống nhân viên đang hu hu cầu giải thích, lái xe về nhà. Trên đường về còn ghé mua bánh ngọt cho ba ba đệ đệ cùng vợ yêu, hoàn toàn chính là nam nhân sự nghiệp thành công gia đình viên mãn! Là kẻ thắng trong nhân sinh!

"Anh về rồi." Lưu Tiểu Niên nghe tiếng mở cửa, từ phòng bếp chạy ra đón hắn.

"Cho anh kiểm tra một chút." Cố Khải cẩn thận quan sát mặt cậu, còn vô sỉ kéo cổ áo ra nhìn nhìn thân thể.

"Dạ." Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm, đút cho anh một viên thịt "Bác trai cùng Tiểu Hi ở ngoài vườn, anh đi rửa tay thay quần áo rồi xuống ăn cơm."

Cố tổng nghe thế bèn đi ra sân vườn, liền bị một màn làm kinh gạc, đệ đệ đang cầm máy cưa điện nhe răng cười.

"Anh!" Đệ đệ nhìn ca ca thân mến của mình, quơ quơ máy cưa qua lại "Mau lại đây."

Nhìn bánh răng đang xoay tròn xoay tròn kia. Ca ca cảm thấy lạnh người!

"Chúng ta giúp chim nhỏ lưu lạc làm một ngôi nhà ấm áp." Ba ba phiến tình.

Cố Khải thở dài, có một đệ đệ cùng ba ba trẻ con thật là...

"Giải quyết thế nào?" Cố ba ba bình tĩnh ghé một bên hỏi.

"Con cho cậu ấy làm trợ lý của Bowen" Cố Khải giúp cha hắn cầm thanh gỗ "Yên lặng theo dõi kỳ biến."

Đệ đệ ngạc nhiên "Các người đang nói chuyện gì?"

"Ba biết con tự có chừng mực, nhưng mà đặt hắn ở vị trí cơ mật như vậy, ba vẫn không yên lòng." Cố ba ba nhíu mày "Có thể nghĩ biện pháp kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn hay không?" Vạn nhất chờ một thời gian dài hắn còn chưa có động tĩnh, sẽ gây bất lợi cho Cố thị.

"Con sẽ xem xét." Cố Khải gật đầu, sẽ thật bình tĩnh xem xét, chính hắn cũng muốn sớm giải quyết chuyện này. Có một trái bom hẹn giờ như vậy, cho dù Bowen là người nhà, cũng không khỏi nguy hiểm.

"Các người rốt cuộc đang nói gì?" Đệ đệ quả thực khó chịu.

Nhưng mà vẫn không có ai để ý đến cậu, đệ đệ cảm thấy vô cùng ai oán. Nam nhân anh tuấn của mình chừng nào mới về a!! Đợi ảnh về mình nhất định phải bỏ nhà đi, thoát khỏi anh trai cùng ba ba lãnh khốc vô tình.

"Cậu làm sao vậy?" Lưu Tiểu Niên vừa nấu canh vừa hỏi đệ đệ "Mất hứng?"

Đệ đệ hung hăng xới cơm, đem cơm trong bát của ca ca ém chặt xuống, ăn nhiều nhiều một chút, cho cơ bụng gì đó đi gặp quỷ luôn đi!

"Đúng rồi, vừa nãy đi mua đồ, thuận tiện mua giùm cậu bánh chao yêu thích nhất nè" Lưu Tiểu Niên đưa cậu một gói giấy, hạ giọng nói "Trộm ăn nha, đừng để bị phát hiện."

Cmn tẩu tử đúng là chụy em tốt! Đệ đệ lệ nóng doanh tròng! Anh trai cùng ba ba đều hạ lệnh cấm mình ăn bánh chao! Chỉ có tẩu tử tốt nhất!

Bánh chao vàng óng chấm tương ớt, nhân sinh chỉ cần có thế thôi!

Trên bàn cơm không khí rất tốt, canh thịt dê củ cải cũng rất tốt đẹp! Ba ba khen ngon không dứt miệng, cũng ngáp không ngừng!

"Mệt nhọc?" Đệ đệ tri kỷ hỏi.

"Không hề!" Ba ba kiên quyết lắc đầu, làm một đại thúc Fashion, tuyệt đối sẽ không chín giờ liền buồn ngủ!

"Trở về không nghỉ ngơi cho tốt, lại chạy đi làm tổ chim!" Cố Khải bất đắc dĩ "Ăn xong ngủ sớm một chút."

"Con có biết lúc ba đi ra vườn, phát hiện có chim non sắp chết rét trong bụi cây không?" Ba ba nghiêm túc thuyết giáo "Con người phải có tình yêu."

"Con là lo lắng cho thân thể ba." Cố Khải gắp thức ăn cho ông "Dù sao cũng đã có tuổi, đừng giống như trẻ con như vậy."

"Ngươi mới lớn tuổi!" Ba ba phẫn nộ.

Cố Khải dở khóc dở cười, đây rốt cuộc là ba ba gì?

"Thân thể ba với lúc hai mươi tuổi không có gì khác biệt." Ba ba thẳng lưng ngồi.

Sau đó liền bị chuột rút, đau đến nhe răng!

"A." Lưu Tiểu Niên nhanh chóng chạy qua đỡ ông "Đừng nhúc nhích."

Đệ đệ phóng đi lấy khăn nóng, Cố Khải cũng nhanh chóng chạy qua đỡ ba ba mình. Cố ba ba cương thân thể, trong mắt là hai ngọn lửa phẫn nộ! Xương cốt người già gì đó!!!! Mình nhất định không có!!! Đây nhất định là ảo giác!!! Hoàn toàn không có!!!

Ăn xong bữa cơm lại khuyên can mãi, Cố Khải rốt cuộc cũng thành công đưa ba ba mình về phòng trước chín giờ, nhận mệnh ra sau vườn, kế thừa sự nghiệp giúp chim nhỏ làm một căn nhà ấm áp trú qua mùa đông! Lưu Tiểu Niên tìm vài miếng vải cũ, may thành cái gối để bên trong, xong thì đưa cho Cố Khải đang đứng trên thang để vào.

Đệ đệ ghé vào cửa sổ nhìn một màn này, đăc biệt cảm động! Thật giống cảnh trong phim truyền hình a! Anh tuấn kỵ sĩ cùng vương tử hiền lành!

An trí xong chim nhỏ, Lưu Tiểu Niên vốn muốn đi viết văn tiếp, nhưng lại bị Cố Khải cường ngạnh khiêng lên giường.

"Còn chưa tới mười giờ." Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.

"Hôm nay còn chưa ôm em." Cố Khải đè lên cậu, rất có khí chất tổng tài "Cho anh hôn một cái đã."

Tiểu Niên bị hôn loạn khắp nơi, vừa trốn vừa đẩy anh ra. Nhưng đây rõ ràng là dục cự hoàn nghênh, vì thế thành công bị Cố tổng chế ngự, triền miên hôn môi một phen.

"Được rồi, ngủ đi." Lưu Tiểu Niên nắm mũi anh.

"Anh có việc phải báo với em." Cố tổng nghiêm túc nói.

"Cái gì?" Lưu Tiểu Niên bị chọc nở nụ cười.

Cố Khải thành thật công đạo "Anh cho Diệp Thanh vào tổng công ty."

...

Lưu Tiểu Niên sửng sốt, nhưng cũng không để ý lắm.

"Chỉ có đem người thả về bên cạnh, mới có thể biết hắn rốt cuộc muốn làm gì." Cố Khải nhìn cậu "Không tìm ra mục đích của hắn ta, anh sẽ không yên lòng."

"...Vâng." Lưu Tiểu Niên gật đầu "Anh quyết định là tốt rồi"

"Diệp Thanh cũng tính là người thân của em, anh sẽ để lại cho hắn mặt mũi, cũng sẽ giữ đúng mực." Cố Khải hôn nhẹ bàn tay cậu "Em không cần quá để ý."

Lưu Tiểu Niên ôm cổ hắn, rất biết điều.

"Nếu có thể, có thể giúp anh một việc này không?" Cố Khải ghé vào tai cậu hỏi.

"Em có thể giúp gì?" Lưu Tiểu Niên khó hiểu "Trừ viết tiểu thuyết, em đối với việc ở công ty không biết gì hết."

"Giúp anh diễn kịch." Cố Khải ánh mắt ôn nhu.

"Diễn trò?" Lưu Tiểu Niên có chút ngoài ý muốn, trong đầu chợt nghĩ đến đoạn trích "ba ba nghèo khó vượt ngục đến thăm con trai" của ba ba cùng đệ đệ lúc chiều.

"Ừ." Cố Khải cụng trán cậu.

"Nhưng mà em hành động rất ngốc." Lưu Tiểu Niên không yên lòng "Phải diễn thế nào?"

"Công ty đều biết, em trước đây từng bị mất trí." Cố Khải nói "Anh muốn em giả vờ khôi phục trí nhớ."

"Em sẽ cố." Lưu Tiểu Niên tò mò "Nhưng mà sao phải diễn?"

"Nếu Diệp Thanh biết trí nhớ của em sắp hồi phục, trong lòng nhất định sẽ sốt ruột, cũng sẽ gia tốc hành động của hắn. Dù sao hắn tốn công sức trà trộn vào Cố thị, cũng sẽ không về tay không." Cố Khải xoa đầu cậu "Cho nên cố lên!"

Lưu Tiểu Niên có chút khẩn trương, diễn trò gì đó... Hoàn toàn không có kinh nghiệm! Hơn nữa biết phải làm sao mới khiến người ta tin trí nhớ mình đã hồi phục?

Vấn đề này qua phức tạp, Lưu Tiểu Niên thẳng đến hôm sau đi làm, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp thích đáng!

Trong tiểu thuyết thường xuyên có tình tiết này, nhưng bình thường là tai nạn xe cộ hoặc là đầu bị chấn thương, mới có thể lấy độc trị độc! Nhớ lại hết tình tiết, mới lệ rơi đầy mặt phát hiện hắn là kẻ thù gϊếŧ cha! Vì thế sống không bằng chết, huy kiếm tự vẫn, ngược luyến tàn tâm!

Lưu Tiểu Niên dùng sức lắc đầu, cảm thấy ...

Vì sự xuất hiện của Diệp Thanh, cho nên gần đây công ty phá lệ để ý đến Lưu Tiễu Niên. Mà tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thuỷ tinh tâm càng gần gũi tiếp xúc với nương nương, đương nhiên phải tận lực hoàn chức trách. Đang yên đẹp dột nhiên sầu mi khổ kiểm lắc đầu như vậy, mọi người đều rất lo lắng.

"Có tâm sự à? Sao mới sáng sớm lại không có tinh thần như vậy?" Lâm Bình Bình đưa cậu ly cà phê, cẩn thận hỏi.

"A? Không có!" Lưu Tiểu Niên giấu đầu hở đuôi.

Đồng nghiệp trong tổ trò chơi càng lo lắng, biểu tình kia, một chút thuyết phục cũng không có!

Chẳng lẽ Cố tổng nɠɵạı ŧìиɧ? Vậy không được nha! Có thể bi thảm hơn hay không? Đế vương vô tình!

"Tiểu Niên." Cố Khải đẩy cửa vào.

Lão đại giá lâm! Đồng nghiệp vểnh tai nghe.

"Sao anh đến đây?" Lưu Tiểu Niên kinh ngạc.

"Buổi sáng em quên thuốc ở nhà, ba ba nhìn thấy nên mang đến." Cố Khải đưa cậu túi thuốc "Vứt bừa bãi."

"Em quên a." Lưu Tiểu Niên có chút ngượng ngùng.

"Em làm việc đi." Cố Khải cười xoa đầu cậu, xoay người ra khỏi văn phòng.

Nương nương cầm lọ thuốc, ánh mắt rõ ràng đầy hạnh phúc! Các đồng nghiệp nhất thời thở ra, vừa rồi khẩu khí lão đại tràn ngập sủng nịch, vẻ mặt cũng rất ôn nhu a! Mà thái thượng hoàng còn đích thân mang thuốc đến, chứng minh trong cung vẫn rất hài hoà, không có mưu ma chước quỷ.

Vậy Diệp Thanh kia rốt cuộc từ đâu đến? Mọi người vẫn cảm thấy rất khó hiểu.

Lưu Tiểu Niên đương nhiên không biết cảm xúc biến hoá của đồng sự, cậu còn đang rối rắm chuyện diễn trò! Vì thế tinh thần hoảng hốt, lúc đi rót nước cũng suýt bị động trúng.

"Cẩn thận nha." Diệp Thanh đỡ lấy cậu.

"...Cảm ơn." Lưu Tiểu Niên tâm tình phức tạp, không biết nên dùng biểu tình nào đối mặt hắn.

Hai người trên hành lang sóng vai về, đồng nghiệp đều bí mật nhìn nhìn, thuận tiện ảo tưởng vô số tình tiết cung đấu.

"Tránh đường một chút a a a a!!!" Đào Nhạc Nhạc ôm chồng văn kiện chạy vội vã, kết quả không chú ý, thẳng tắp nhào lên người Lưu Tiểu Niên.

"A!" Lưu Tiểu Niên ngã mạnh lên sàn, ly nước vỡ nát!

Má ơi có thích khách động chạm phượng giá! Mọi người nhanh chóng chạy đến, cùng Diệp Thanh nâng Lưu Tiểu Niên lên.

"Cậu không sao chứ?" Diệp Thanh gỡ xuống lá trà trên người cậu.

"Không có việc gì." Lưu Tiểu Niên bị đυ.ng đầu vào tường, cảm thấy choáng váng.

"Đầu bị thương?" Đào Nhạc Nhạc áy náy vạn phần sống không bằng chết, hận không thể tự sát tạ tội.

"Không có việc gì...A...",Lưu Tiểu Niên vừa chuẩn bị nói không sao, đột nhiên nhớ đến mình còn phải diễn trò, lại cố tình có Diệp Thanh kế bên, quả thật là cơ hội trời ban.

Vì thế cậu nhíu mày, biểu tình vô cùng thống khổ.

"Nương___" Đào Nhạc Nhạc đầu óc trống rỗng, sợ đến muốn tắt thở, một tiếng nương nương thê lương chưa kịp kêu xong, lại bị Khương tổ trưởng che miệng lại.

Lưu Tiểu Niên hỗn độn, sao lại gọi mình là mẹ(*)?

(*) Nương còn có nghĩa là mẹ. Vì Đào Nhạc Nhạc chỉ kêu một tiếng 'nương' nên Tiểu Niên tưởng Nhạc Nhạc gọi ẻm là mẹ =)))))

Nhưng hiện tại không phải thời điểm rối rắm, cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhỏ giọng nói "Hình như tôi nhớ ra vài chuyện."