Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 78: Thần vận mệnh rất mạnh đó

"Chẳng lẽ Tiểu Niên thật sự là anh trai Phương Viễn sao?" Cố Khải sốt ruột.

"Không phải." Cố Hi lắc đầu.

Cố Khải nhẹ nhàng thở ra, "Vậy mày khẩn trương cái gì chứ."

"Kết quả kiểm tra cho thấy, anh ấy và Phương Viễn hình như thật sự có quan hệ huyết thống, tuy rằng tỉ lệ ghép đôi thấp hơn mức anh em, nhưng tuyệt đối cao hơn người bình thường." Cố Hi đưa kết quả xét nghiệm cho anh cậu, "Cho nên bác sĩ nói, bọn họ rất có thể là bà con."

Đệt! Cố Khải bị tình huống này chấn động một chút!

"Lúc em mới nhận được kết quả, cảm thấy y như xuyên qua phim truyền hình vậy đó." Cố Hi cảm thấy cuộc sống thiệt là máu tró!

"Tìm người thăm dò Phương gia cái đã." Cố Khải xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy đầu óc có hơi loạn — Nếu như là bà con, đồng nghĩa hai người có quan hệ thân thích?

"Không cần đi thăm dò, Phương Viễn cũng rất muốn tìm người anh trai cùng mẹ khác cha kia, cho nên vừa có kết quả kiểm tra đã lập tức chủ động kể ra tình trạng trong nhà." Đệ đệ rút trong túi ra một chồng tư liệu khác, "Đặc biệt kể lại, thiếu chút nữa là bưng cả gia phả ra rồi!"

Cố Khải ngồi trước bàn làm việc, mở văn kiện ra, còn chưa kịp xem thì Lưu Tiểu Niên đã đột ngột dùng khuỷu tay mở cửa đi vào!

Cái đm! Ca ca cảm thấy có hơi khẩn trương, vừa định giấu đống tư liệu đi thì đệ đệ đã nhào lên bàn ca ca, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tạo dáng mỹ nhân ngư nằm nghiêng, giấu mớ tài liệu kia dưới thân mình!

...

Lưu Tiểu Niên bưng hai chén chocolate nóng, đứng ở cửa hỗn độn trong gió!

Tình huống giề thế này!!!!!!!!!

Đệt! Tuy rằng đệ đệ cảm thấy mình có hơi ngốc, nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao, cậu đành phải một tay chống đầu, mị nhãn như tơ nhìn tẩu tử mình, "Anh cảm thấy tư thế của em thế nào?"

Lưu Tiểu Niên không biết mình nên nói gì nữa, đành phải 囧囧 nhìn Cố Khải — Tiểu Hi lại lại lại làm sao nữa vậy?

Ca ca cũng không biết nói gì, hơn nữa đặc biệt muốn lôi đệ đệ ra đập một trận, Cố gia sao lại có người ngốc vậy chớ! Cả dòng họ đó giờ chỉ có mình mày thôi đó!

"Thật ra ẻm chỉ muốn đo độ dài bàn làm việc của anh thôi." Cố Khải bình tĩnh trả lời, "Bọn anh cá cược xem rốt cuộc là mét bảy hay mét tám."

"Đúng vậy." Đệ đệ điên cuồng gật đầu, sau đó thừa lúc Tiểu Niên không để ý, giấu mớ giấy kia xuống dưới bàn.

Lưu Tiểu Niên càng囧, "Chẳng lẽ hai người không biết có thứ gọi là thước cuộn sao?"

"Em không mang thước cuộn theo!" Đệ đệ trèo xuống bàn, cảm thấy thắt lưng có hơi đau! Đm gạt tàn cứng quá a!

"...Ách, được rồi, cậu uống nước đi." Ý tưởng của mấy nghệ thuật gia luôn rất kì quái, cho nên Lưu Tiểu Niên cũng không suy nghĩ nhiều, đưa cho cậu một ly chocolate nóng.

"Em tan tầm rồi à?" Cố Khải hỏi Lưu Tiểu Niên.

"Ừ, chờ anh làm việc xong rồi cùng nhau về nhà." Lưu Tiểu Niên ngồi ở bàn nhỏ, lấy laptop ra định đánh chữ tiếp.

Nếu là bình thường, Cố Khải đương nhiên cầu còn không được, nói không chừng còn có thể phá lệ yêu cầu vợ ngồi lên đùi mình bày trò đùa giỡn! Nhưng hôm nay không giống a, bởi vì anh rất nóng lòng muốn xem chồng tư liệu kia!

Vì thế Cố tổng đặc biệt ôn nhu nói, "Ngoan, em về trước đi."

"Anh còn phải ở lại lâu lắm à?" Lưu Tiểu Niên có chút đau lòng nam nhân của mình, "Buổi trưa không ăn ngon, buổi tối lại tăng ca!"

"Vậy về nhà sớm chút nấu canh cho anh đi." Cố Khải hôn nhẹ trán cậu, "Nghe lời."

Lưu Tiểu Niên đỏ mặt, Tiểu Hi còn đang ở đây đó anh anh anh sao lại tự tiện vậy! Nhưng mà đệ đệ đăc biệt thức thời, 'xoẹt' phát ngồi xuống điên cuồng mân mê đôi giày đang mang — Aiya tui không thấy gì đâu!

"Em về nhà nấu cơm trước, anh với Tiểu Hi cũng sớm về nhà nha." Lưu Tiểu Niên thực săn sóc, "Canh củ cải được không?"

Cố Khải gật gật đầu, thâm tình nhìn vợ ra khỏi cửa!

"Anh à, biểu tình anh bây giờ nhìn rất giống nam chính ngôn tình đó!" Đệ đệ ca ngợi anh mình.

Cố Khải không đếm xỉa tới cậu, anh cúi người nhặt đống giấy dưới đất lên, từ từ xem từng tờ một.

Ba của Phương Viễn tên là Phương Cương, vốn là người địa phương, đời đời đều sống ở đây; mà Trầm Dịch cùng vợ năm đó là từ nơi khác đến, giữa hai người có vẻ không có gút mắc gì cả. Nhưng bây giờ kết quả xét nghiệm lại rõ ràng cho thấy Tiểu Niên và Phương Viễn có quan hệ huyết thống, cho nên có thể suy đoán là mẹ của hai người bọn họ, cũng chính là vợ của Trầm Dịch và Phương Cương hẳn phải có quan hệ huyết thống.

Trong văn kiện còn có hình chụp Phương ma ma lúc còn trẻ, nhìn giống Trầm bá mẫu năm đó đến không thể tin được, thậm chí nốt ruồi ngay khóe mắt cũng giống nhau như đúc.

"Nếu Tiểu Niên cùng Phương Viễn là anh em bà con, mẹ của Phương Viễn và Trầm bá mẫu hẳn là chị em; cho nên thật ra Tiểu Niên chính là Trầm Hiên?" Tuy rằng chuyện này đã sớm mơ hồ có dự cảm, nhưng một khi được chứng thực, Cố Khải vẫn cảm thấy tim mình được thoải mái thả lỏng!

"Tuy rằng không thế xác định 100%, nhưng cũng có thể chứng thực 90%." Cố Hi ngồi trên bàn anh mình, "Không ngờ lại chó táp phải ruồi như vậy."

"Đây là Phương Viễn à?" Cố Khải cầm lấy mấy tấm ảnh chụp trong đó.

"Ừ." Cố Hi gật đầu, "Bởi vì là bạn tốt của Lục bác sĩ, cho nên trong nhà có rất nhiều ảnh chụp, em đã mang toàn bộ tới rồi."

Cố Khải tùy tay xem vài tấm, càng xem càng thấy kì quái.

"Có phải rất giống tẩu tử hay không?" Đệ đệ hỏi.

"Rất giống Tiểu Niên, nhưng mà em không thấy hắn giống Diệp Thanh hơn sao?"Cố Khải cầm lấy một tấm ảnh, "Nhất là góc độ này, mặt nghiêng đúng là giống nhau như đúc."

Đệ đệ giật mình, nhìn kĩ đúng là vậy nha!

"Có thể nào, Diệp Thanh mới là anh trai của hắn không?" Cố Khải đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng.

"Không thể nào?" Đệ đệ cảm thấy đầu mình sắp nổ cmnr, đờ mờ có thể bớt máu chó đi được không!!!!!!!

"Nếu Phương ma ma năm đó bỏ chồng và con trai mình ở thành phố S, vậy sao lại không có khả năng là Diệp Thanh chứ. Hắn cũng giống Tiểu Niên bị vứt bỏ ở cô nhi viện trong thành phố S, hơn nữa thời gian cũng không chênh lệch lắm!" Cố Khải quyết định thật nhanh nói với thư ký, "Thông báo cho chủ nhiệm Hoàng, sắp xếp cho Diệp Thanh ở công ty con kiểm tra sức khỏe nhân viên mới."

Vậy có muốn em hẹn giúp Phương Viễn không?" Đệ đệ thật biết điều nói.

"Mười giờ sáng mai, bảo lái xe đón hắn đến quán café đối diện." Cố Khải có dự cảm, lần phán đoán này hẳn là sẽ không sai.

"Nhưng mà mục đích của Diệp Thanh là gì?" Đệ đệ còn chút nghi hoặc.

"Vì tiền hoặc là gì đó khác, này anh không thể khẳng định." Cố Khải nói, "Nhưng mà gần đây biểu hiện của hắn có chút hám lợi trước mắt, đã có không ít người phản ánh rồi."

"Em cảm thấy có hơi chóng mặt." Đệ đệ lắc lắc đầu.

"Đừng nghĩ nữa, về nhà bồi Tiểu Niên trước đi." Cố Khải đứng lên, "Anh họp xong sẽ về."

Trong biệt thự Cố gia, Lưu Tiểu Niên đang tỉ mỉ tỉa củ cải, Cố Hi mang điểm tâm ngọt về, trên đầu có chút bông tuyết.

"Ủa, sao có mình cậu vậy?" Lưu Tiểu Niên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Anh hai còn đang họp, bảo em mua bánh xoài anh thích ăn về trước, trễ quá tiệm bánh sẽ đóng cửa." Đệ đệ đặt hộp lên bàn cơm, "Đang nấu gì vậy, thơm quá."

"Canh củ cải, còn có chân giò hun khói cậu thích ăn nhất." Lưu Tiểu Niên mở lò nướng ra, "Mới vừa làm xong, mau ăn đi cho nóng!"

Ánh đèn trong phòng bếp thực ấm áp, Lưu Tiểu Niên mặc tạp dề đứng bên bếp, hơi nước nóng khiến khuôn mặt ửng hồng.

Đm tẩu tử mình thiệt moe hiền thục a! Đệ đệ đặc biệt cảm động! Vì thế cậu như thằng thần kinh nhào qua, bất ngờ ôm Tiểu Niên một cái!

"...Làm sao vậy?" Lưu Tiểu Niên bị hoảng sợ.

"Thật sự rất hoan nghênh anh có thể đến nhà em." Đệ đệ đặc biệt nói ra lời từ đáy lòng!!

Lưu Tiểu Niên có chút sửng sốt.

Mà đệ đệ lúc này quả thực là lệ nóng doanh tròng! Cậu vừa nhớ lại chuyện xưa, vừa đau lòng những gì tẩu tử mình phải trải qua, lại cảm thấy anh mình thiệt quá trâu bò mất tích mười mấy năm mà cũng tìm về được! Trong lòng có rất nhiều cảm xúc đan xen mãnh liệt, đặc biệt đặc biệt mãnh liệt mênh mông!

"Người vui phải là anh mới đúng." Mũi Lưu Tiểu Niên hơi cay, giọng rất thấp, "Các ơn mọi người đã cho anh một gia đình."

Đệt!!! Những lời này rất phiến tình a!!! Đờ mờ muốn khóc quá a!!! Nghệ thuật gia ai cũng có một trái tim thủy tinh yếu ớt mẫn cảm đó!!! Đệ đệ cảm thấy mình sắp khóc tới nơi rồi!!!

Vì thế lúc Cố tổng trở về, thấy có hai con thỏ mắt hồng đang ngồi cạnh bàn ăn chờ mình!

"Hai người làm sao vậy?" Cố Khải giật mình.

"...Xắt hành tây." Đệ đệ thực nghiêm túc.

Ca ca nhẹ nhàng thở ra, anh vừa cởi cravat vừa tàn khốc ra lệnh, "Về sau mấy chuyện này mày làm là được rồi."

Đệt! Trong lòng đệ đệ dựng thẳng ngón giữa chibi!

Bữa tối rất tốt đẹp, không khí người một nhà cũng rất ấm áp! Đệ đệ gắp chân giò cho tẩu tử, gắp cánh gà cho mình, sau đó lại gắp rau luộc không có hương vị cho anh mình!

Thiệt là hạnh phúc a! Đệ đệ cảm khái! Cảm thấy lúc này nhất định phải có tiếng dương cầm nhẹ nhàng du dương phụ trợ không khí một chút mới được! Vừa tính đứng lên chọn một đĩa CD, ngoài cửa sổ đúng lúc vang lên bài Cát Tường Tam Bảo, đặc biệt đặc biệt hợp với tình hình!

Mọe nó! Đệ đệ lập tức nhụt chí, đm tiếng nhạc từ radio gì đó, thiệt sát không khí mà!

Bởi vì công việc cuối năm mệt chết đi được, cho nên sau khi Lưu Tiểu Niên cơm nước xong, ngồi xem tv một hồi, rồi bò lên giường ngủ sớm.

Cố Khải ôm cậu vào ngực, thường thường cúi đầu hôn nhẹ cậu.

"Ngủ sớm đi a." Lưu Tiểu Niên nhấc đầu chôn trong ngực anh, hai tai có chút hồng.

"Làm sao bây giờ, càng ngày càng thích em hơn rồi." Cố Khải ôm chặt lấy cậu, thực không biết phải sủng bao nhiêu mới có thể bù đắp lại cực khổ mười mấy năm qua nữa.

...

Năm giây sau, Lưu Tiểu Niên mở miệng giọng như muỗi kêu, "Ưʍ... Vậy chỉ cho làm một lần thôi đó."

Cố Khải sửng sốt, tình huống gì đây?

Lưu Tiểu Niên ngửa đầu, khẽ hôn cằm anh một cái.

Này cũng quá tự giác a! Cánh cửa thế giới mới được mở ra! Vợ tự nhiên chủ động yêu cầu! Cố tổng lập tức tâm như hoa nở, trực tiếp xoay người đè người xuống, tươi cười tà mị, "Muốn như vậy à?"

Sao sao sao lại biến thành mình muốn chớ, Lưu Tiểu Niên thầm kháng nghị, rõ ràng chính ảnh muốn a! Nếu không thì tự nhiên nói tình thoại sến súa buồn nôn như vậy làm chi!

"Ngoan, thường xuyên quá sẽ không tốt cho thân thể của em." Cố Khải cởi nút áo ngủ cậu, giọng nói đặc biệt ôn nhu, "Hôm nay không cần mặt sau được không?"

Khuôn mặt Lưu Tiểu Niên 'bùm' một phát bốc cháy, vì vì vì cái gì lại nói như thể mình muốn lắm vậy chứ... Rõ ràng không phải vậy a!!!! Từ từ đã hình như có gì đó sai sai, hổng lẽ hồi nãy mình hiểu sai ý ảnh, thật ra ảnh không muốn làm mà chỉ đơn thuần muốn nói chuyện thôi vậy mà mình lại chủ động yêu cầu một lần? Hu hu hu này không khoa học!

"Hay là chúng ta đi ngủ... Ưʍ..." Lưu Tiểu Niên nắm lấy dra giường, trong đôi mắt có chút hơi nước — Đồ đánh lén!

"Ngoan, anh sẽ làm em thực thoải mái." Cố Khải vùi đầu vào giữa hai chân cậu.

Em em em thật ra không phải rất muốn a! Lưu Tiểu Niên cắn môi dưới, đáng thương hề hề kháng nghị trong lòng!

Nhưng mà... Đúng là rất thoải mái a... Hơn nữa... Không muốn ảnh dừng lại chút nào!

Huhuhu, quả nhiên mình sa đọa quá rồi!

Lệ rơi đầy mặt!

Sáng hôm sau, Cố Khải gặp Phương Viễn trong quán café.

"Cố tổng." Dù sao cũng là sinh viên mới ra trường, đột nhiên nhìn thấy người thường hay xuất hiện trên bìa tạp chí tài chính và kinh tế đứng trước mặt mình, Phương Viễn cảm thấy có hơi khẩn trương! Đương nhiên trong đó cũng có một phần vì tổng tài lớn lên rất có tính lừa gạt, lúc không cười đặc biệt lãnh khốc!

"Nếu không ngại, tôi muốn biết thêm chút chuyện về mẹ cậu." Giọng Cố Khải ôn hòa, "Càng chi tiết càng tốt, có lẽ sẽ giúp tôi và cậu sớm tìm được người thân."

"Ừ." Phương Viễn thả lỏng một chút, lấy trong túi xách ra một vài tấm ảnh chụp mẹ mình và tư liệu.

"Lúc bà ấy còn trẻ từng kết hôn ở thành phố S, tên ban đầu là Tô Nhược Thủy." Phương Viễn thuật lại lời mẹ trước khi lâm chung, thong thả nói ra chuyện ngày xưa kia.

Tô Nhược Thủy còn có một em gái tên Tô Nhược Phong.

Vài chục năm trước, hai người sinh ra ở trong một thôn trên núi nhỏ ở đông nam, cha là người trí thức đầy bụng kinh luân, bởi vậy nên không có trọng nam khinh nữ, cực kỳ yêu thương hai đứa con gái mình. Mọi người trong thôn đều nói, nếu ai cưới được con gái nhà họ Tô thì gia đình rất có phúc. Hai chị em vừa mới mười tám tuổi, người tới cầu hôn đã đông đến đạp ngã cửa, nhưng đều bị ông Tô cự tuyệt, nói muốn xem ý kiến con gái mình.

Nào ngờ, hai chị em lại coi trọng cùng một chàng trai, tranh nhau nấu cơm giặt đồ cho hắn.

Cuối cùng người chị quyết định buông tay, người em vui vẻ đưa người trong lòng tới gặp cha, lại bị Tô lão tiên sinh phản đối — Một chàng trai trẻ thi rớt đại học, tay trói gà không chặt đã làm mất không ít mặt mũi, đã vậy còn nghèo rớt mồng tơi, loại gia cảnh thế này, ai lại nỡ gả con gái đi?

Tô Nhược Phong đầu tiên là đại náo một hồi, nhưng người nhà vẫn không hề lay chuyển gì, vì thế đơn giản nhân dịp một đêm tuyết bỏ trốn, sau đó hoàn toàn không có tin tức.

"Mẹ tôi miêu tả đoạn này rất mơ hồ, tôi chỉ biết sau đó không lâu, vì an ủi người cha gặp đả kích quá lớn kia, bà đã chịu gả cho một nam nhân cùng thôn." Phương Viễn ôm chén café, ánh mắt lại có chút mơ hồ, "Lại qua vài năm, ông ngoại tôi phát bệnh rồi qua đời."

Tô Nhược Thủy từ nhỏ không có mẹ, cha lại bệnh chết, đương nhiên sẽ nhớ nhung em gái duy nhất của mình.

Dù sao thì chị em liền tâm, vài năm sau, Tô Nhược Phong mang theo chồng cùng con trai, nở mày nở mặt trở về thôn nhỏ trên núi.

"Mẹ tôi rất vui vẻ, cách biệt nhiều năm như vậy, cho dù lúc trước có oán hận cũng đã sớm tan rồi." Phương Viễn kìm lòng không được cười, "Bà ấy nói đến đoạn thời gian này, thật sự rất vui vẻ."

Hai chị em nằm trong chăn tâm sự đến hơn nửa đêm, mới biết chang trai trẻ bị cha ghét bỏ lúc trước, giờ đã thành ông chủ, đang ở vùng duyên hải kiêu ngạo kiếm tiền. Mà lần này trở về, chính là muốn đưa chị cùng anh rể qua đó, thứ nhất có thể giúp đỡ qua lại, thứ hai là người nhà đoàn tụ.

Lúc ấy đặc khu vùng duyên hải mở ra đúng là hừng hực khí thế, thế giới bên ngoài rất có sức hấp dẫn, vì thế gần như không do dự gì, vợ chồng Tô Nhược Thủy liền mang theo con trai nhỏ cùng em gái và em chồng đến thành phố S.

"Thành phố S thực sự rất phồn hoa, nhưng mẹ tôi lại nói đó là quyết định khiến bà ấy hối hận nhất." Giọng Phương Viễn đột nhiên thấp xuống.

Thành phố hoa lệ, phồn hoa khắp chốn, nhưng lại từng bước bẫy rập. Thời ấy chỉ cần chăm chỉ làm việc thì thất bại gần như sẽ không có, huống chi vợ chồng Tô Nhược Phong đã có cơ sở kinh tế nhất định, cho nên đương nhiên càng làm càng lớn. Vốn tưởng rằng ngày ngày đều yên bình trôi qua như vậy, lại không ngờ rằng một lần chồng của hai chị em đánh bậy đánh bạ vào sòng bạc, cuối cùng ngày càng không thể vãn hồi, mắc nợ cho vay nặng lãi một khoản lớn."

"Mẹ tôi nói khoảng thời gian đó, mỗi ngày bà phải mang con trai đi trốn đông trốn tây, cũng không dám đi tìm em gái, duy nhất chỉ có thể dựa vào chồng, không ngờ được người đàn ông kia một buổi tối nọ đã hoàn toàn biến mất cùng con trai, để bà lại một mình trong sự truy đuổi của xã hội đen." Hốc mắt Phương Viễn đỏ bừng, nắm tay cũng siết chặt lại.

Cố Hi đưa cho hắn một tờ khăn giấy, vỗ nhẹ vai hắn, "Nghỉ ngơi chút đi, đừng miễn cưỡng bản thân."

"Cám ơn." Phương Viễn bình tĩnh tâm tình một chút, "Sau đó, mẹ tôi hoàn toàn nản lòng thoái chí. Vì thế lén lút rời khỏi thành S, giấu diếm thân phận quen biết với ba tôi, chuyện từ đó về sau thì hai người biết rồi đấy."

"Nếu tôi đoán không sai, Tô Nhược Phong bỏ nhà ra đi năm đó chính là Trầm bá mẫu." Cố Khải nhìn Cố Hi.

"Mẹ tôi từng nói qua, năm đó em gái bà bỏ đi sợ người nhà tìm được, nên đã đổi tên." Phương Viễn nói, "Tên là Từ Niệm Quy."

"Đúng là bác gái rồi!" Đệ đệ giật mình vạn phần!

Trong lòng Cố Khải ngũ vị tạp trần, không rõ là cảm xúc gì nữa.

"Những gì tôi biết đều nói hết rồi, có thể giúp được tôi tìm lại anh trai không?" Phương Viễn hỏi, "Tôi muốn đưa ảnh đi bái mộ, có thể thỏa mãn nguyện vọng của mẹ."

"Người kia có phải anh cậu hay không, phải chờ một thời gian nữa mới có thể xác định được." Cố Khải nói.

"Còn một việc nữa, tôi nghe nói các người đã tìm được con trai của em gái mẹ tôi, cũng chính là con trai của dì tôi phải không?" Phương Viễn rất ngạc nhiên, "Có thể giới thiệu cho tôi biết được không, có lẽ hắn có thể nói cho tôi biết chuyện trước kia của mẹ."

"Đợi một thời gian nữa đã, có chuyện gì sau này hẵng nói." Cố Khải tạm thời không muốn Lưu Tiểu Niên thấy hắn, "Hôm nay thực cám ơn cậu."

"Khách khí rồi." Phương Viễn nhún nhún vai, "Phải là tôi cảm ơn các anh mới đúng."

Sau khi tạm biệt, Cố Hi theo anh mình trở lại công ty, còn đang đắm chìm trong câu chuyện ly kỳ vừa rồi đến không thể tự kiềm chế.

"Muốn ngủ thì về nhà ngủ đi, đừng cosplay thi thể trên ghế salon của tao." Cố Khải ghét bỏ nhìn đệ đệ.

"Thế giới này thật nhỏ." Cố Hi cảm khái.

"Không bằng nói, vận mệnh quá cường đại." Cố Khải uống một ly nước, "Anh chưa từng nghĩ tới phải dùng cách này để xác nhận thân phận Tiểu Niên; cho nên thật ra trước đây ở cô nhi viện Diệp Thanh đã quen biết Tiểu Niên rồi!"

"Có cần nói ba biết không?" Cố Hi hỏi.

"Chờ sau khi xác định được rồi nói." Cố Khải đưa nước cho cậu, "Em phải nhớ kín miệng một chút!"

Đệ đệ tự giác làm động tác kéo khóa miệng, chớ có lên tiếng!

Tuy trong lòng đã xác định 90%, nhưng kết quả vẫn chưa chắc chắn, vẫn còn một chút lo lắng, thời gian vạch trần Diệp Thanh cũng kéo dài hơn.

Lưu Tiểu Niên không rõ mọi việc, còn tưởng rằng gần đây anh bộn bề nhiều việc, cho nên tâm tình không tốt, mặt mày nghiêm nghị, vì thế biết điều tự giác không quấy rầy anh, ngay cả café mỗi ngày cũng đều nhờ thư ký đưa giúp.

Vì thế mọi người ở công ty đoán mò, nhất định là hai người cãi nhau! Cho nên tâm tình Cố tổng mới không tốt! Cho nên nương nương mới không viết tiếp tổng tài văn!

Này thật sự quá thê thảm! Đồng nghiệp A khóc tỏ vẻ phương án bản thân cực cực khổ khổ mới làm xong, vậy mà lão đại vừa nhìn bìa đã cho pass trong chưa đầy một phút! Ỷ mình là boss nên không thèm nói đạo lý gì đó đáng ghét nhất!!! Đồng nghiệp B lập tức tỏ vẻ mình mới là người-bi-kịch-nhất, hồi trưa mới vừa bị tổng tài gọi lên văn phòng khiển trách một phen, lý do dĩ nhiên là 'Đi làm mặc quần jean mang dép lê làm tổn hại hình tượng công ty', còn có thể cố tình gây sự hơn nữa được không! Mình chỉ là nhân viên kĩ thuật suốt ngày ngồi trong phòng thôi a! Mặc quần jean mang dép lê thì sao chứ! Cũng đâu có ai thấy! Đồng nghiệp C Đồng nghiệp D cũng phụ họa, gần đây tổng tài ngạo kiều quá đi... Quả thực là ngạo kiều vương! Cứ như này mãi sẽ bất lợi cho sự phát triển công ty đó biết không!

Tuy bụng đầy oán hận, nhưng hiển nhiên không ai muốn gặp Cố tổng tìm chết, đành phải phó thác hết hy vọng cho nương nương! Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa gì đó... Chỉ cần có một người chịu thua, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rồi nha!

Tổ viên nhóm Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm lập tức gánh vác trọng trách to lớn, cảm thấy mình đặc biệt thần thánh!

"Tiểu Niên." Khương tổ trưởng cười tươi như hoa ngồi trên bàn cậu, "Dạo này có bận gì hay không?"

"Hoàn hảo, còn vài cảnh nữa thôi, viết xong là có thể xuất PPT rồi." Lưu Tiểu Niên vươn vai giãn gân cốt, "Mỏi vai quá à."

Đm nương nương kêu mỏi vai kìa! Đào Nhạc Nhạc lập tức vứt nửa trái lê trong tay, nhào lại giúp cậu mát xa!

Lạc Vi Nhã âm thầm điên cuồng chửi rủa, cái đồ ngốc này còn có thể chân chó hơn nữa hay không!

"...Cảm ơn." Lưu Tiểu Niên được quan tâm mà sợ hãi.

"Không cần cảm ơn, ông bà tôi ngày xưa là quân y, đặc biệt am hiểu kĩ thuật mát xa của người mù!"

"Hai chuyện này thì liên quan gì?" Lưu Tiểu Niên buồn bực.

"Cậu đừng để ý hắn, trước giờ hắn vẫn nói năng hỗn loạn vậy đó!" Lâm Bình Bình hoạt bát đi đến, đặt chén café lên bàn cậu, cười đặc biệt chân thành, "Loại mới đó, mang đến cho Cố tổng thử chút đi."

"Được, cảm ơn." Lưu Tiểu Niên không biết đã trúng kế, vui vẻ đáp ứng!

Đm đáp ứng sảng khoái quá vậy! Mọi người lập tức cảm thấy vui mừng! Không ngờ lại thuận lợi như vậy! Nhất định nương nương cũng rất muốn làm hòa với lão đại!

Bưng café đi ra hành lang, các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt tán dương cổ vũ nồng cháy mong chờ nhìn cậu! Chỉ thiếu không buộc ruy băng đỏ có chữ 'cố lên' lên trán thôi! Lưu Tiểu Niên cảm thấy lạnh sống lưng, vì thế bịch bịch đi nhanh, gần như là chạy chậm!

Đưa đưa đưa ly café thôi mà! Sao bọn họ lại dùng ánh mắt nhiệt tình đó nhìn mình chứ!

Thấy ghê lắm đó biết không!

Tiểu thư ký đang ở gian ngoài sửa sang lại tài liệu, Lưu Tiểu Niên như thường lệ để café lên bàn cô, "Chị Alin, đợi lát nữa ảnh rảnh, đưa cho ảnh giùm em nha, cám ơn."

Nhưng chụy thư kí đã bị đồng nghiệp mua chuộc cmnr! Vì thế cô kiên định cự tuyệt!

"Sao vậy?" Lưu Tiểu Niên khó hiểu.

"Bây giờ Cố tổng rất rảnh, cậu mang vô cho ảnh đi." Alin rất nghiêm túc.

"Phải không?" Vừa nãy ở cửa sổ hình như em thấy ảnh đang bận gọi điện mà." Lưu Tiểu Niên thực buồn bực, nhưng vẫn bưng café lên, "Được rồi, vậy để em đi."

"Ừ, cố lên!" Chụy thư ký đặc biệt ôn nhu cười mỉm với cậu, hai tay còn siết chặt!

Ách! Lưu Tiểu Niên có chút 囧, cố lên là sao chớ!

Ở trong phòng làm việc, Cố Khải cúp điện thoại, tảng đá nặng trong lòng bấy lâu rốt cuộc cũng hạ xuống.

Kết quả kiểm tra DNA rất rõ ràng, Diệp Thanh và Phương Viễn là anh em ruột.

Cho nên giả thuyết trước đây liền có cơ sở thành lập, Tô Nhược Phong là mẹ Lưu Tiểu Niên, Tô Nhược Thủy là mẹ của Diệp Thanh và Phương Viễn.

Mà bản thân mình, từ nhỏ đến lớn vẫn chỉ thích duy nhất một người.

"Có bận không?" Lưu Tiểu Niên cẩn thận thăm dò tiến vào, "Em có mang café cho anh."

"Vào đi." Cố tổng buông tài liệu trong tay.

"Bình Bình nói là loại mới." Lưu Tiểu Niên đưa café cho anh.

Cố Khải tùy tay nhận lấy đặt lên bàn, sau đó ôm cậu vào vòng tay rắn chắc hôn lưỡi... Ít nhất cũng phải năm phút!

"Sao vậy?" Lưu Tiểu Niên bất ngờ không kịp đề phòng, bị hôn đến mơ mơ hồ hồ.

"Không có gì, muốn hôn em thôi." Cố Khải áp trán mình lên trán cậu, đáy mắt không giấu được ý cười, "Anh yêu em."

Tai Lưu Tiểu Niên nóng lên, tự nhiên nói tình thoại gì đó...

"Đi làm việc đi, tối nay dẫn em đi ăn một bữa lớn." Cố Khải xoa xoa tai cậu, định tối sẽ nói cậu biết chuyện này.

"Dạ." Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn đáp ứng. Vì thế mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nương nương đỏ bừng, đặc biệt thẹn thùng rời khỏi văn phòng lão đại!

Năm phút nữa là bắt đầu hội nghị thường kỳ mỗi tuần, trên mặt lão đại anh tuấn quả nhiên xuất hiện một nụ cười lâu rồi không thấy, thậm chí còn nói đùa với mọi người nữa chớ!

Đm quả nhiên nương nương cấp lực nhất a!!!!!!!!!! Mọi người hưng phấn nắm tay!!!!!!!!!!!!! Sau khi tan họp liền khoác clone nick vào forum của Tiểu thỏ hồng loli comment!

— Tui là fan bự bự bự của cậu! Càng ngày càng thích cậu nhiều hơn! Đến chết cũng không thôi!! Sau này cậu nhất định phải hạnh phúc đó!

Bởi vì cậu hạnh phúc thì lão đại cũng sẽ hạnh phúc lây! Mà lão đại hạnh phúc thì tụi tui mới có thể hạnh phúc... Thặc tuyệt vời a!