Chồng... Anh Là Ai?

Chương 4: Chạy trốn

Cả người Tô Lam cứng đờ.

- Bỏ đi, tôi đổi ý rồi!

Hắn không ngờ cô lại đổi ý. Vốn dĩ hắn nói như vậy bởi vì hắn sợ cô thấy gương mặt của hắn. Nếu cô nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ rời xa hắn hoặc nếu sống cùng thì trong trạng thái lo lắng. Gương mặt này, đủ đáng sợ để cô kinh hãi.

- Anh là quỷ. Mà là quỷ thì đừng bao giờ tôi chấp nhận anh là chồng tôi!

Tô Lam giựt tay mình ra khỏi tay của hắn. Cô quay người đi về phía cầu thang, tự tay tháo khăn che mắt xuống không ngoảnh đầu lại một lần.

Hắn không còn là Thần Chết cao quý nữa mà chỉ là một con quỷ thấp kém.

Nhưng hắn cũng biết tổn thương...

Bất giác hắn buồn bã quay lưng lại hòa mình vào bóng đêm. Tiếng gió ngày càng rít mạnh. Đây chính là vùng đất chết, nơi sống của những quỷ hồn tầng lớp thấp. Trước đây hắn đã từng dừng lại ở nơi này khi làm nhiệm vụ, hắn không nghĩ bản thân sẽ bị đày xuống đây. Nhưng hiện tại, hắn phải sống trong cái nơi âm u này gắn liền với mặt trăng đỏ.

Hắn rất cô đơn, hắn luôn nhớ tới cô bé năm đó. Hắn cố gắng trụ đến hiện tại vì muốn đợi cô trưởng thành. Năm đó, hắn thích cô thật. Nụ cười khiến hắn rung động, khiến hắn bất chấp lệnh Vương cứu mẹ cô để cô không phải buồn.

Vì cái gì mà hắn lại trở nên như thế?

Vì hắn thích thầm cô sao? Hay vì cố chấp khi biết cô ghét hắn đến vậy?

Màn đêm khiến người ta sợ hãi. Hắn không có sợ. Một thế giới cô độc không ai bên cạnh. Sống cùng với đám quỷ hồn và những tiếng cười đùa và khóc than bên tai. Cái chết chính là Địa Ngục chờ đón. Nó không phải Thiên Đường mà con người mơ ước và nó rất vô tận.

Tô Lam không biết mình ở trong phòng được bao lâu. Suy nghĩ của cô sắp nổ tung tới nơi rồi.

Rốt cuộc cô không thể chịu đựng được nữa. Cô sẽ bỏ trốn!

Nghĩ tới đây, Tô Lam lập tức lục lọi đồ trong phòng rồi xé những tấm rèm cột lại thành dây to. Một đầu cô buộc chặt vào cây cột ngoài ban công, đầu còn lại cô thả từ tầng 4 xuống. Cô sẽ trốn bằng đường cửa sổ. Chật vật mãi, cuối cùng cô cũng xuống được mặt đất. Tô Lam phủi bụi trên chiếc váy trắng của mình rồi theo con đường bỏ đi mà không biết vô số ánh mắt trong bóng đêm đang dõi theo cô.

Chạy ra khỏi biệt thự, cô không biết đây là đâu cả nhưng theo bản năng vẫn cứ chạy. Xung quanh tối tăm, hai bên thỉnh thoảng có thứ gì đó xoẹt qua rất nhanh như gió.

Chợt có tiếng động vang lên. Tô Lam dừng chân thấy bên đường có một quá trà nhỏ. Trong đó thắp sáng đèn lại còn có tiếng người. Cô vội chạy lại chỗ ánh sáng đó. Còn chưa kịp gõ cửa, một bà cụ từ đâu bước ra. Mái tóc của bà ta trắng muốt, chiếc áo choàng dài màu đen khiến cô liên tưởng tới mụ phù thủy trong cổ tích.

- Cô bé, đi cần giúp gì sao?

Cô ngơ ngác nhìn bà cụ rồi nói.

- Cháu... bị lạc...

- Ồ, vậy à!

Có vẻ bà cụ hình như vui mừng nhưng cô không biết tại sao bà ta lại vui mừng tới vậy. Tô Lam thấy bà cụ lấy đâu ra một cốc nước rồi đưa cho cô.

- Uống đi, uống xong ta sẽ giúp con.

Tô Lam nhin xuống cốc nước trên tay bà cụ. Nó có màu đỏ trông giống máu. Không hiểu sao nước mắt cô lại chảy dài xuống. Cô hơi hoảng mà lùi lại. Bà cụ cười lớn rồi tiến tới gần cô. Ánh trăng đỏ lại sáng in hình bóng của cô xuống mặt đường.

Do vì sợ hãi nên cô hất tay, không may làm đổ cốc nước trên tay của bà cụ. Nhưng dòng nước đó vừa chảy xuống đất lập tức có tiếng "xèo xèo". Ngay sau đó chỗ đất đó bốc hơi tạo ra một hố đen.

Lúc này cô mới nhận ra, bà cụ trước mặt là quỷ...

Quả nhiên, bà ta bị phát hiện thì nhe răng nanh sắc nhọn ra, lao đến phía cô. Tô Lam không thể nhúc nhích bỏ chạy được đành nhắm mắt lại trong cơn tuyệt vọng.

Rồi lại một chiếc khăn bịt mắt của cô. Hắn xuất hiện, một lần nữa cứu cô. Bà cụ kia vừa trông thấy hắn thì thu lại sát khí. Ánh mắt thật đáng sợ!

- Cút!

Bà cụ kia ngay tức khắc biến mất cùng với túp lều.

Lúc này Tô Lam thở hổn hển. Cả người cô được hắn ôm vào lòng. Cô còn cảm thấy mặt hắn đang vùi vào hõm cổ của cô hít ngửi.

- Đừng đi lung tung nữa. Em sẽ gặp nguy hiểm.

- Vậy anh thả tôi về đi.

Hắn im lặng.

Chỉ được vài giây, có một tiếng sét vụt đến sượt qua vai hắn. Lúc này, hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại bảo bọc cô trong lòng.

Lại là bọn họ. Thần Chết bên cạnh Vương. Có hai bóng đen từ trên trời đáp xuống trước mặt hắn. Tay họ cầm lưỡi hái sắc bén. Do vì mũ choàng qua mặt nên không thấy dung mạo.

Tô Lam bị khăn trắng bịt mắt nên chưa  rõ tình hình. Nhưng lúc đó cô nghe thấy ai đó đối diện lên tiếng.

- Tử Hàn, Vương đã suy nghĩ cho ngươi một cơ hội để quay về vị trí cũ.

Thì ra tên của hắn là Tử Hàn. Tô Lam định ngước mặt lên nhưng bị hắn nắm chặt tay.

Vương chưa bao giờ cho ai cơ hội. Nhưng, chỉ cần có lối thoát thì phải trả một cái giá rất đắt. Nghĩ tới đây, hắn trầm giọng đối mặt với hai Thần Chết kia.

- Nói!

- Chỉ cần ngươi gϊếŧ chết đứa con gái ngươi đang ôm, dùng máu của cô ta làm thuốc dẫn uống. Ngươi sẽ trở lại vị trí Thần Chết vốn có!