Chồng... Anh Là Ai?

Chương 3: Gió rờn rợn

- Tôi là một người bí mật!

Tô Lam chỉ cảm thấy giọng nói ấy khiến cô cảm thấy đầu óc choáng váng. Sau đó một ngọn gió lạnh thổi từ trên xuống khiến sống lưng cô lạnh toát mà ngất lịm đi.

Người đàn ông trong bóng đen nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Hắn quay sang ra lệnh.

- Cho xe chạy tiếp đi!

Người tài xế vô hình gật đầu. Chiếc xe chuyển bánh trở về biệt thự trên con đường tối tăm.

Đâu đó nghe được sự vô vang với những tiếng thét hãi hùng. Cơn gió rờn rợn lướt qua từng tán cây cổ thụ bám sau chiếc ô tô nhưng đột nhiên chuyển hướng. Có bóng dáng của thần chết lập lòe cầm lưỡi hái đi săn. Cảnh tượng này thật là kì bí cũng thật là đáng sợ.

Khi tỉnh lại, Tô Lam phát hiện ra mình đang nằm trong một căn phòng. Khăn che mắt của cô đã được ai đó tháo ra. Đặc biệt hơn bộ váy cưới trên người cô cũng được thay bằng một chiếc váy ngủ màu trắng dài tới đầu gối. Cô sợ hãi khi cảm nhận được không khí xung quanh khá âm u.

Tô Lam đi chân trần xuống giường, về hướng phía cửa sổ. Cánh cửa vừa được cô mở ra thì một cơn gió buốt lạnh ùa vào. Mặt trăng hôm nay khác với mọi lần, nó có màu đỏ. Mà từ cửa sổ cô đang đứng cách dưới đất một khoảng khá cao. Chắc là cô đang ở tầng 4. Khung cảnh này quả thật đáng sợ. Mọi thứ xung quanh dường như chuyển đổi sang một thế giới khác vậy. Và đơn giản cô không biết mình đã được đưa tới đâu.

Cô quay người lại đóng cửa sổ vào rồi đi về phía cửa chính mở cửa ra. Tiếng âm thanh kít dài mở ra khiến cô thấy sởn da gà. Tô Lam hít một ngụm khí lạnh rồi bước chân ra ngoài hành lang rộng.

Cái không gian này có rất nhiều phòng. Hình như nó là một biệt thự thì phải.

Tô Lam cứ theo bản năng bước đi xuống cầu thang. Đến khi vừa đặt chân xuống đại sảnh, đột nhiên đèn ở đâu được thắp sáng lên. Xung quanh từ một nơi âm u bỗng trở lên lung linh đến kì lạ.

Theo đó, có tiếng cười đùa liên hồi. Tô Lam hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh. Rất nhiều bóng trắng và bóng đen hỗn độn đang bao vây xung quanh cô. Một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra khi có người từ ngoài cửa bước vào. Cô thấy mấy cái bóng trắng đen kia lập tức im lặng rồi biến mất.

Tô Lam theo bản năng chạy tới bên cạnh người đàn ông vừa bước vào ấy nắm lấy tay của người đó.

- Anh là con người phải không? Hãy giúp tôi ra khỏi đây...

Nhưng, đáp lại sự sợ hãi của cô là một không gian im lặng. Người đàn ông bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô. Anh ta không có gương mặt. Cánh tay anh ta bị cô nắm đứt kìa ra rơi trên mặt đất. Cả người Tô Lam run rẩy ngã về phía sau.

- Cô nghĩ tôi là người sao? Thật ngây thơ! Ở cái nơi được gọi là vùng đất chết này ngoài cô ra làm gì có con người nào!

Anh ta vừa cười vừa nói đi tới cầm lấy cánh tay rơi trên đất lên rồi gắn về chỗ cũ trên cơ thể mình. Tô Lam như không tin vào mắt mình. Rốt cuộc anh ta là thứ quái thai gì mà lại...

Còn chưa suy nghĩ xong, người đàn ông đó chợt bước tiến lại gần cô. Tô Lam cả kinh định đứng dậy bỏ chạy nhưng không sao chân cô nhúc nhích được. Hiện tại, cô mới ngớ ra là chân bị trẹo do vừa nãy ngã xuống.

Thấy anh ta càng đến gần, Tô Lam giàn giụa nước mắt. Miệng không ngừng mắng lỗi bà dì Thẩm kia. Cái gì mà giúp cô! Gả cô đi lấy một tên quỷ không thấy mặt, đã vậy anh ta còn mang cô tới nơi khủng hoảng tinh thần như vậy. Tốt chỗ nào! Giả dối!

Cho tới khi người đàn ông kia vươn tay định chạm vào người cô. Một chiếc khăn trắng ở đâu vòng qua bịt mắt cô lại. Ngay sau đó, Tô Lam nghe thaya tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông kia bị văng ra xa. Rồi một cánh tay lạnh ôm lấy cô vào lòng.

- Thân là quản gia lại cùng đám người hầu đi trêu vợ tôi! Cậu muốn tôi băm cậu thành trăm mảnh?

Người đàn ông kia vừa thấy hắn thì sợ hãi lom khom đứng dậy. Cũng đâu phải tại anh ta đâu... chỉ là mùi hương của con người trên cơ thể của cô tỏa ra quá nồng nặc nên mới trở nên như vậy...

Thấy ánh mắt đáng sợ của hắn nhìn chằm. Người đàn ông kia lập tức biết điều biến mất. Tô Lam cảm thấy yên tâm khi cô không còn nghe thấy caia gì nữa. Người đàn ông này hở tý lại ôm khiến cô có chút khó chịu. Tô Lam cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của hắn rồi giơ tay định tháo khăn che mắt xuống. Cô muốn xem xem rốt cuộc hình dáng chồng cô ra sao mà bà dì cứ bắt không cho nhìn.

Ngay lập tức tay cô bị một lực nào đó bóp mạnh. Hơi thở của hắn có phần nguy hiểm.

- Buông tay tôi ra! Tôi muốn xem xem anh có cái hình dạng gì mà lại cấm tôi thấy anh!

Hắn không buông, lại còn dùng sức khống chế hai tay cô.

- Em không được nhìn! Nếu nhìn, em sẽ chết!

- Nếu tôi muốn nhìn thì sao?

- Vậy thì gϊếŧ chết tôi đi, em sẽ được nhìn thấy tôi! Chỉ có vậy em mới không gặp nguy hiểm!