Chồng... Anh Là Ai?

Chương 2: Chồng...anh là ai? (2)

- Tiếp tục uống. Uống hết 10 cốc rượu đó, tiền thưởng sẽ lên tới con số hàng triệu!

Tô Lam liếc nhìn đám khách một lượt rồi nhếch miệng. Uống rượu sao? Đối với cô chỉ là chuyện vặt! Một người mất vị giác như cô thì mấy cốc rượu nhằm nhò này đáng gì.

Năm nay cô 19 tuổi, đã phải tự mình ra ngoài đi làm thêm. Khác với các bạn, cô thường đi làm thêm vào ban đêm, nơi có những tay chơi uống rượu có thưởng.

Tô Lam liên tiếp uống, uống đến như không biết cái rượu cô uống có cái mùi vị gì. Từ trước đến giờ cô chỉ biết ăn và ăn, chưa hề cảm nhận được mùi vị thức ăn thơm ngon ra sao...

Đang chìm vào cuộc vui, bỗng nhiên một bàn tay nắm chặt lấy tay cô kéo đi ra khỏi quán bar trước sự kinh ngạc của bao người.

- Mẹ... con sắp thắng rồi! Sao lại phá đám con vậy!!!

Mẹ cô không nói không rằng kéo cô ra đường lên xe trở về nhà. Vừa về đến nhà, Tô Lam thấy trong nhà mình có khách đang ngồi trò chuyện với thứ gì đó. Tô Lam mắt nhắm mắt mở theo mẹ vào. Quả nhiên, lại là bà dì tiên tri kia! Sao bà ta lại bám dai vậy nhỉ? Theo cô suốt mấy năm nay tới giờ. Mà mẹ cô lại là người thuộc dạng dễ tin. Lúc nào cũng dặn cô phải nghe lời bà thím đó.

Hình như bà ta đang nói chuyện với ai đó. Nhưng, trong nhà này ngoài cô và mẹ ra còn có ai?

Một bóng trắng lập lòe đang ở trong nhà cô. Tô Lam đưa tay dụi mắt. Là một con ma sao? Bà dì này... cũng thật là có chút tài nghệ. Cũng nhìn thấy ma giống cô à?

- Dì Thẩm, tôi đưa con bé về rồi. Dì xem, hôn sự của nó lúc nào mới tiến hành? Tôi thật sự rất lo.

Tô Lam kinh ngạc nhìn mẹ, xong lại quay sang nhìn bà dì Thẩm kia. Bà dì Thẩm thấy vậy thì lấy trong túi ra một chiếc vòng ngọc. Sau đó miệng bà lẩm bẩm gì đó khiến chiếc vòng kia phát sáng. Sau cùng, bà ta đưa chiếc vòng cho con ma trắng kia. Dĩ nhiên, mẹ cô chẳng nhìn thấy nên không hiểu.

Chỉ có Tô Lam thấy được nên không biểu hiện gì. Từ nhỏ tới lớn cô đã gặp rất nhiều những thứ kinh dị. Lên học cấp hai suýt bị một con ma cây hại chết nên từ đó chả còn dè chừng gì nữa. Đối mặt với ma quỷ cũng là chuyện cơm bữa.

Con ma trắng kia cầm chiếc vòng ngọc biến mất. Tô Lam cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Bà dì Thẩm đột nhiên nhìn chằm cô lên tiếng.

- Đêm mai cháu sẽ lấy chồng. Người cháu lấy nhất định sẽ giúp cháu khỏi cái số xui xẻo của cháu. Tuy nhiên, cháu sẽ không được nhìn thấy mặt của chồng cháu. Nếu cố gắng nhìn... đơn giản cháu sẽ phải chết bởi vì... chồng cháu vốn dĩ là hậu nhân của quỷ!

Tô Lam nghe vậy thì đưa tay day day đầu. Cái gì đây? Bà dì này bảo cô lấy chồng? Cô mới có 19 tuổi thì lập gia đình làm gì? Tô Lam không vui nhìn sang mẹ của cô. Quả nhiên, bà lại nghe lời của dì Thẩm mà đồng ý ngay.

- Bắt cháu lấy một con quỷ sao? Dì à, dì ghét cháu đến vậy à?

- Ta chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Bóng trắng vừa nãy cháu nhìn thấy là người bên họ nhà chú rể. Yên tâm, người kia chỉ muốn cưới cháu thôi. Ta cũng không thấy họ có gì ác ý hay vô lễ.

Cô thở một hơi rồi bực tức trở về phòng đóng cửa lại. Lấy quỷ sao? Có ngu mới đi lấy cái tên đó. Dù cô sống cả đời với cái đôi mắt này cô cũng không bao giờ lấy chồng kiểu đó.

Sáng hôm sau, mẹ cô lại lấy cái chết ra dọa khiến Tô Lam bất đắc dĩ nghe lời bà lấy chồng. Dù gì nhìn ma nhiều quen mắt cô cũng đã không ý kiến. Lần này lại sống chung với cả dòng họ nhà quỷ... nghĩ đến thôi cũng thấy đau lòng.

Rồi cũng đến buổi tối. Khi vừa ăn cơm xong, mẹ cô đã giục cô thay váy cưới mà bà dì mang đến. Lại còn thuê người trang điểm cô dâu tới.

Tô Lam mặc kệ họ muốn làm gì cơ thể mình. Cô như một con rối để họ hết trang điểm xong chỉnh đầu tóc. Bà dì Thẩm cuối cùng cũng xuất hiện, lại còn thuê hẳn ô tô cao cấp đến đưa cô đi. Cô chẳng thể hiểu nổi trong đầu mấy người này nghĩ cái quái gì nữa.

Mẹ cô không đi theo, chỉ tiễn cô ra xe. Trước khi cho xe khởi động, Dì Thẩm bên cạnh luôn miệng nhắc nhở cô dù có bất cứ chuyện gì thì ở trước mặt chồng cũng không được tháo khăn che mắt xuống. Tô Lam thở dài, đây là 1 hôn lễ và một cô dâu kì quái nhất cô từng biết.

Tô Lam bị che mắt đến nỗi chẳng biết cái gì. Chỉ nghe theo sự sắp xếp của bà dì ngồi bên cạnh. Nhưng đi một đoạn đường rồi, bỗng cô cảm thấy có gì đó không ổn. Cô quay sang gọi bà dì nhưng không thấy. Tâm trí cô bây giờ rối loạn không yên. Cô quyết định đưa tay tháo cái khăn che mắt xuống.

Nhưng còn chưa kịp tháo, một bàn tay lạnh buốt ôm chầm lấy Tô Lam khiến cô giật thót. Có ai đó đang ôm cô nhưng cơ thể của người đó lạnh quá... hình như lạnh như sắp chết vậy...

- Đừng tháo khăn che mắt, em không sợ chết sao?

Giọng nói phần khàn khàn vang lên khiến Tô Lam thấy vô cùng thuận tai. Hình như... cô đã nghe giọng nói này ở đâu thì phải.

- Anh là ai? Buông tôi ra...

Tô Lam càng vùng vẫy thì càng bị người đàn ông đó ôm chặt hơn.

- Tôi là chồng em!

- Tôi không muốn lấy chồng! Anh bỏ ngay cái tay ra khỏi người tôi!

Thấy cô kinh định như vậy thì khóe miệng người đàn ông kia càng cong lên.

- Có phải em đang chờ người đó? Người mà em gặp năm 4 tuổi?

Không gian dường như ngừng lại. Cô chưa bao giờ nói cho ai biết về sự xuất hiện của vị thần chết năm đó. Nhưng tại sao? Anh ta? Tô Lam không giãy giụa nữa, cô ngẩng đầu lên đối diện với người đàn ông kia nhưng lại bị ngăn cách bởi một chiếc khăn che mắt.

- Chồng... anh là ai?