Chồng... Anh Là Ai?

Chương 5: Từ chối cơ hội

- Ta sẽ lấy máu của người phụ nữ khác!

Tử Hàn im đưa mắt nhìn chằm hai Thần Chết kia nói. Tô Lam chỉ cảm thấy một trận gió quét qua khiến cả người cô lạnh buốt.

Hai tên kia quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn Tử Hàn.

- Vương nói, chỉ có thể là cô ta. Người phụ nữ có đôi mắt nhìn thấy được Thần Chết và các quỷ hồn!

Cả thân thể của Tô Lam run run. Chẳng lẽ hắn định gϊếŧ cô thật sao?

Tử Hàn thở dài. Hắn ôm chặt cô trong lòng. Cơ thể của cô đang run rẩy ra sao hắn cũng biết. Chẳng lẽ, muốn được ở cạnh cô khó như vậy sao? Làm sao mà hắn có thể lỡ gϊếŧ cô được. Hắn bị đày xuống làm 1 con quỷ thấp kém đều vì cô...

Thế giới cô độc này chỉ có mỗi cô bé năm đó khiến hắn rung động. Nhưng, cô bé đã lớn rồi. Không còn tình cảm với hắn như trước nữa. Tuy vậy hắn không nỡ buông tay.

Hắn quyết rồi! Hắn không làm hại cô. Làm quỷ hồn thì sao? Cũng chẳng phải việc gì to tát. Là một Thần Chết mà không bảo vệ được người mình yêu thì có chức quyền tối cao để làm gì.

Nghĩ tới đây, Tử Hàn bế Tô Lam lên rồi quay người đi.

- Bảo Vương rằng ta từ chối. Làm quỷ hồn cũng được. Ta không nhất thiết quay lại làm Thần Chết!

Hai vị Thần Chết kia nghe Tử Hàn nói vậy thì kinh ngạc. Bọn họ chỉ lắc đầu rồi biến mất vào trong màn đên.

Trên con đường dài bóng tối bao phủ, Tử Hàn bế Tô Lam bước đi từng bước trên đường. Hắn bị thương nên không đưa cô trở lại biệt thự nhanh được đành bế cô đi bộ về. Tiếng bước chân cứ đều đều khiến Tô Lam có thể nghe rõ từng nhịp tim của mình đang đập liên hồi theo sự chuyển động.

Vừa nãy, cô nghe thấy Tử Hàn đã từ chối lời đề nghị. Chẳng lẽ, vốn dĩ hắn là Thần Chết sao? Không phải một con quỷ mà cô biết. Nếu hắn trước kia là Thần Chết, vậy thì có phải năm cô 4 tuổi, vị Thần Chết đó chính là Tử Hàn?

Tô Lam không có chắc chắn được bởi vì cô chưa bao giờ thấy gương mặt của hắn. 15 năm trước hắn đeo mặt nạ quỷ. Mà người đang bế cô lại luôn xuất hiện khi đã dùng khăn trắng bịt mắt cô lại.

- Tử Hàn, có phải anh chính là Thần Chết tôi đã gặp năm 4 tuổi không?

- Ừ!

Tô Lam có chút kinh ngạc. Cô tưởng anh phủ nhận nhưng lại không có. Anh lại trả lời cô dõng dạc. Nhưng tại sao ngay từ đầu anh lại không nói cho cô biết. Nếu anh nói ra, thì may sao cô cũng không có những suy nghĩ khác.

- Tại sao, anh không nói với tôi anh là vị Thần Chết đó?

- Em không có hỏi tôi việc đó. Em chỉ hỏi tôi là ai. Dĩ nhiên, hiện tại tôi là quỷ nên không thể nói với em tôi là Thần Chết được.

Câu trả lời của hắn khiến cô câm nín.

Đi mãi vẫn chưa đến nơi, Tô Lam mệt mỏi đưa tay ôm cổ của Tử Hàn rồi gục đầu vào vai anh. Tử Hàn vừa đi, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xuống gương mặt của cô. Khóe miệng anh cong lên một đường cong tuyệt mĩ thỏa mãn. Ánh mắt chan chứa sự cưng chiều.

Mãi mới về đến biệt thự cũng là trời sáng. Ở vùng đất chết này thì các quỷ hồn thường hoạt động làm việc vào ban đêm khi mặt trăng đỏ xuất hiện. Còn buổi sáng thì chìm vào giấc ngủ.

Tử Hàn bế cô vào trong biệt thự, các quỷ hồn giúp việc đã đi ngủ hết không còn ai cả. Anh nhẹ nhàng bế cô lên tầng 4 trở về phòng đặt cô lên giường. Đắp chăn cẩn thận cho cô, Tử Hàn quay ra kéo rèm cửa sổ lại để ánh sáng không lọt vào làm cô chói mắt.

Khi cô xé hết rèm cửa bỏ trốn thì người giúp việc đã tự động thay một cái mới. Sở dĩ cô có thể ra khỏi biệt thự vì Tử Hàn đã dặn dò bọn họ không ai được động đến cô.

Tuy bị đày xuống làm quỷ nhưng dòng máu trong người Tử Hàn là dòng máu vương giả cao quý của Thần Chết nên so với đám quỷ hồn ở đây anh vẫn cao hơn mấy cấp bậc. Chính vì vậy mới khiến bọn chúng sợ hãi nghe lời.

- Cậu chủ về rồi sao? Tưởng mặc kệ cô ta cho lão bà kia ăn thịt chứ?

Quản gia từ đâu xuất hiện lười biếng tựa lưng vào cửa. Anh ta cũng chính là người đàn ông dọa cô dưới đại sảnh.

- Á Nam, đừng nói linh tinh!

Nghe Tử Hàn nói vậy, Á Nam tươi cười mà lắc đầu bỏ đi. Các quỷ hồn ngủ ngày làm đêm nhưng riêng Á Nam lại khác. Anh ta vốn dĩ không cần ngủ. Á Nam chính là con trai của Thần Mộng Du nhưng chỉ là con riêng nên lưu lạc tới đây. Anh ta gặp Tử Hàn, thấy hợp nhau và quyết định đồng ý làm quản gia cho hắn để gϊếŧ thời gian.

Tử Hàn phẩy tay, cửa phòng lập tức đóng lại tự động khóa chốt.

Á Nam có tính khí kì quái lại hay gây rắc rối. Tốt nhất không thể để anh ta tiếp xúc với Tô Lam...

Đến tầm giữa trưa thì Tô Lam mơ hồ tỉnh giấc. Trên mắt cô vẫn được che bởi một tấm khăn trắng. Vừa xê dịch người một chút thì cô cảm thấy có ai ôm mình. Quả nhiên, Tử Hàn chưa rời đi nên khăn bịt mắt của cô chưa được thaoa xuống.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn cô biết hắn đang ngủ.

Trong lòng lại nổi lên tò mò. Hay là cô tháo khăn che mắt xuống, có thể nhìn thấy gương mặt của hắn?

Tim Tô Lam đập thình thịch. Hiếm có cơ hội tốt như vậy... cô nên tận dụng. Chỉ một xíu thôi, một xíu thôi cô lại đeo khăn lên ngay. Vừa nghĩ Tô Lam đưa tay định kéo hé khăn che mắt xuống một ít.

Nhưng lại làm cô thất vọng bởi vì Tử Hàn đeo mặt nạ quỷ. Mà ánh mắt của anh lại mở ra nhìn chằm cô.

- Nếu em thấy khó chịu khi bị che mắt vậy tôi sẽ đeo mặt nạ!