Chương 28.
Quỷ thần lao thẳng về phía phương , hiện ra bàn tay mà định bắt lấy nhưng lạ kì thay khi vừa chạm vào người thì lập tức từ ngực phương hiện ra một đạo hào quang chói lòa, quỷ thần không kịp né tránh liền bị đạo hào quang đó thiêu rụi chẳng thoát được.
Không khí trở lại bình thường, phương vừa căm tức vừa kinh hãi, nhìn lại nơi ngực mình thì năm chấm sáng dạo nó kết thành hình ngôi sao giờ đây đều đang sấng rõ lên nhưng chỉ ba chấm là còn ánh sáng vàng, hai chấm còn lại đã có màu đen kịt, rồi từ từ mà tắt sáng liền biến thành màu da.
Điều gì kì lạ thế này? Có vẻ năm chấm sáng này có phép hộ thân…
Phương nhớ lại khi chấm sáng đầu tiên tắt đi thif là lúc con rắn ma hầu la già định hại cậu, giờ đây là tới con dạ xoa này liền bị chấm sáng xóa đi… như vây cũng có nghĩa là cậu vẫn còn ba lần hộ thân nữa… nếu vậy phải chạy ngay đến mà bảo vệ cho hạ, nếu ma quỷ có hiện lên mà hại bạn thì vẫn sẽ còn ba chấm sáng đây…
Nghĩ là làm, phương vùng chạy đi, trong lòng thấy rất vui vì đã thấy cơ may vượt qua, và cũng đã tự tin rằng yêu mà đã bị diệt, nó chẳng bảo dạ xoa vừa hiện ra chính là hình tướng chân thật cuối cùng của nó còn gì?
Nhưng vừa bước được vài bước thì bỗng có tiếng gọi to, phương giật mình dừng lại, quay ngoắt lại thì thấy bóng dáng thân thương ngày nào…
Là chị hương đang đứng cách phương chị độ chừng hai mét , mặc y phục màu trắng, tóc dài xõa ngang, trên đầu lại vẫn là vết nứt lộ ra xương sọ, máu chảy loang khắp phần mặt bên trái.
Chị đứng mà khóc nấc lên chẳng nói được điều gi, phương bỗng thấy nơi cổ chị khi ẩn khi hiện một sợi xích phát ra ánh sáng vàng rất lạ, sợi xích nối đi một đoạn thì ẩn mờ nên chẳng rõ nó nối đi đâu…
Rồi thanh âm chát chúa vang lên nghe vừa như hờn như oán…
“Rốt cuộc mày là ai? Mày là ai???”
Là nó… con quỷ đã nói dối… dạ xoa này vẫn chưa phải hình tướng cuối cùng của nó…
“ mày lừa dối tao mà giờ dám hỏi như thế sao? Khôn hồn thì cút cho nhanh kẻo tao niệm chú thì dù mày còn bao nhiêu hình tướng tao cũng thiêu đốt ra tro hết.”
Nói đoạn chạy vội lại nơi gốc cây si, đeo vội tràng hạt vào tay và bỏ lá bùa vào trong ngực áo…
“bỏ chúng ra ngay… hay mày muốn vong hồn chị mày chết thêm lần nữa? hồn siêu phách lạc chẳng thể tái sinh?”- quỷ gầm gừ.
“mày dối tao thì đời nào tao tin mày lại lần nữa? cái thứ giống yêu ma như mày tao còn lạ gì? xem tao là đứa trẻ thơ à…”
Lại nói về hương, theo phép biến di của quỷ mà về lại phòng phương, thoạt đầu thấy là con chim đứng cạnh phương, nhưng sau đó nó liền tan đi, một trong bốn cánh tay còn lại của cô gái đứng phía sau kia liền chìa ra, lập tức hiện lên một sợi xích khác, cũng phát ra ánh sáng vàng rất đẹp, sợi xích đó lại nối liền với cổ của con dạ xoa, rồi dạ xoa chỉ tay vào hương mà niệm chú “định thân”, lập tức đạo bùa sau lưng hương sáng lên, hương đứng yên bất động, không thể hiện bản tướng ra nữa, chỉ biết âm thầm mà quan sát diễn biến, cũng chẳng nói năng gì với phương được.
Thế rồi sự việc xảy ra như thế, hương nghe là biết yêu ma đang dùng lời dối gạt nhưng cũng chẳng có cách gì báo cho phương biết, rồi thấy yêu ma dụ phương ra ngoài, chỉ biết lẳng lặng mà đi theo, sợi xích vàng trói lên cổ cô đau nghiến…
khi phương bỏ tràng hạt và lá bùa ra hương kinh hãi rụng rời, thế rồi dạ xoa kia lao vào mà hại phương nhưng lạ thay nó vừa chạm vào người phương thì vội tan đi chẳng hiểu vì sao lại vậy?
Quỷ hình như đã biết là phương có thứ pháp lực gì đó hộ trì… sợi xích trên tay cô gái kia đang buộc vào cổ dạ xoa thì khi dạ xoa tan đi, xích đó cũng đứt tan, cánh tay nắm lấy sợi xích cũng biến mất, cô ta lại chỉ còn có bốn cánh tay, đang đứng sau lưng phương mà rít lên đau đớn tức tối… rồi cô ta đưa tay lên bắt ấn mà niệm chú giải phép định thân* cho hương, lại truyền vào hương ý nghĩ của cô ta:
“thuyết phục nó bỏ bùa và tràng hạt ra rồi dẫn nó ra bờ sông, nếu không làm theo thì tao cho mày hồn bay phách lạc…”
Hương được giải chú thì liền hiển ra gọi to, đúng như thế, phương có căn cơ, có phép thần nên nghe được giọng cô, liền quay mặt lại ngay… lúc này chị em đứng đối mặt nhau, tình người duyên mà, âm dương li biệt… nhìn nhau mà mừng mừng tủi tủi…
“ phương có còn nhớ chị chăng?”
“em ngày nào cũng nhớ chị đau đớn tới không thể chịu đựng nổi…”
Hương nghe đến dây chợt lại òa khóc, định cảnh giác cho phương hay nhưng qua sợi xích trói trên cổ chợt nhiên lóe sáng, nữ quỷ bốn tay kia cảm ứng được ngay suy nghĩ của cô liền truyền qua dây xích mà nói rằng:
“mau làm theo lời ta bảo, nếu như mày dám nói cho nó biết việc ta thì ta cho mày hồn xiêu phách lạc ngay, cái thứ ngạ quỷ như mày mà dám chống đối lại tao à?”
Chị hương sợ rụng rời, lại nghĩ đến việc âm hồn tiêu tán, biến thành thân nagj quỷ như những con quỷ đói bủng beo ở cõi dịch âm tối tăm quanh năm không thấy ánh sáng, lại không còn được về gặp gia quyến thì tự nhiên kinh hãi trong lòng, liền đổi ý định ban đầu mà nói:
“ em ơi ở khúc sông đó có ma, ma đó đã hại chị chết giờ đây lại sắp hại cả bạn em, em theo chị ra đó rồi cùng bắt nó đi thì mong cứu được bạn.”
Phương là người thường có thể cảm nhận được vong linh nhưng sợi xích âm dương kia và cô gái điều khiển sợi xích đó phương lại chẳng thể thấy nên không biết được quỷ thực ra chưa chết mà vẫn đang ngầm thao túng vong hồn chị hương, do đó thật thà mà trả lời rằng:
‘nhưng em cứu nó bằng cách nào? em lại chẳng có pháp lực gì…”- phương ngần ngại nói.
Lúc này bóng nữ quỷ kia mới lên tiếng mà rằng;
“ta đã biết phép lực mày rồi, sẽ chẳng mưu hại nữa, thực ra dạ xoa kia chỉ là bản tướng của ta, ta vẫn đang còn đây, dẫn ta ngay ra bờ sông đi thì vẫn kịp, nhưng hãy vẫn hứa làm những điều ta đã nhờ nhé.”
Phương nghe âm thanh thân quen vang lên, vẫn biết nó còn sống nên cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, ban nãy nó bảo dạ xoa kia cũng chính là bản tướng chân thật của nó nhưng nó lừa phương cũng đâu phải là ít lần, chắc dạ xoa cũng chỉ như con thanh xà hoặc như con phi nhân ngày xưa, là một trong các bản tướng mà nó biến hóa ra…
Nghĩ lại liền đáp:
“nhưng ta chẳng còn tin mày nữa, ta và mày cùng theo ra bờ sông, nếu mày cứu được bạn ta thì khi đó sẽ liệu sau, còn bằng không ta với mày chẳng còn gì mà thỏa thuận, tuy nhiên bùa và tràng hạt này ta sẽ không bỏ ra.”
“nếu vậy thì không được, nếu mày giữ tràng hạt đó ta chỉ có thể hiển ra quanh mày chứ không thi triển được thần lực, dù sao chuyện cũng đã rồi, chuyện ban nãy ta tổn hại mất dạ xoa cũng chẳng phải được gì, mày bỏ ngay tràng hạt ra giải phóng cho ta thì ta cứu cho…”
Yêu quái nói.
Phương trong lòng mới nghĩ thầm thiệt hơn.
Quả là cũng không có ích gì, ban nãy cứu mạng cho phương cũng chẳng phải do bùa chú hay tràng hạt mà nhờ vào năm chấm trên ngực, bây giờ vẫn còn lại ba, nhược bằng nó có giở trò gì lật lọng gian trá thì chấm sáng vẫn còn đây, cũng chẳng có gì kinh sợ.
Về phần lá bùa tịnh tịnh bích chi chú, từ khi đeo vào ngoài việc nhìn thấy được vong ma ngạ quỷ trên khắp thế gian cũng chưa thấy có công năng gì đặc biệt, chuỗi tràng hạt thì hơp với lá bùa y lặc ma thiên chú mới phát huy được tác dụng tối ưu, nay bùa đó đã bị quỷ hủy đi, tràng hạt từ đó tới nay tuy vẫn còn công dụng hộ thân nhưng cũng mờ nhạt.
Hơn nữa cũng đã sắp tới ba giờ, mạng hạ cũng đang như ngọn đèn trước gió… giờ thì còn gì mà suy tính thiệt hơn nữa đây?
Nói đoạn dứt khoát rút bùa và tràng hạt ra bỏ xuống gốc cây si, rồi thấy bóng ma chị hương bay đi dẫn đường, phương cắm cúi chạy theo thoáng cái đã đến đường sắt, cứ vậy mà bước lên đi ra cầu đen.
Thật là,
Thương bạn chẳng tiếc thân
Trúng mưu gian quỷ thần
May có chấm pháp bảo
Nếu không đã hại thân.
…
Phương bước đi rất gấp, chị hương cứ thế bay là là dẫn đường, cũng định quay lại mà chuyện trò tâm tình nhưng biết có vong ma theo sát phương lại hoảng sợ, sợi xích trên cổ cứ vậy mà sáng không ngừng, chị đã được nếm pháp lực của nó nên biết rõ, chỉ cần một niệm không theo ý nó sinh ra, lập tức dây này xiết lấy cổ, đau đớn vô cùng tận, nên chẳng còn dám nói gì, cứ thế đi trước dẫn phương ra, thoáng cái đã tới gôc dừa nơi đầu cầu.
Lúc này chị hương bay vào gốc thân cây, thấy có một đứa bé đang nằm trong đó, liền nói với nó:
“ chị cũng là ma da chết ở sông này, bây giờ dẫn người đến cho em, em tùy ý mà liệu nhé.”
Đoạn tan đi rất nhẹ.
Ma trong hốc cây không đủ yêu lực cảm biết được sợi xích tròng trên cổ chị, càng không nhận biết được hình hài của quỷ kia, nên thấy có người tới, lại nghe thế thì thoáng mừng thầm, liền nói lớn lên:
“anh ơi, cứu em với, em chơi trốn tìm trời tối qua không dám về nhà…”
Phương đang bước đến ngang gốc cây dừa thì thấy một bàn tay con nít từ trong gốc dừa thò ra, lại chợt nghe nó nói như thế thì thoáng sợ hãi, nhưng giọng nói bên canh trấn an lại ngay:
“sợ gì cái thứ ma con nít này, thứ ta muốn bắt nằm dưới sông này cơ, mau cầm lấy tay nó.”
Phương nghe vậy thoáng hoài nghi kinh sợ.
Nó lại đang lừa ta chăng? Nó biết không đυ.ng được vào pháp bảo trên thân ta nên muốn lợi dụng ma da mà gϊếŧ ta rồi?
Phương đang sợ hãi, chợt thấy bóng chị hương thấp thoáng nơi đầu cầu, ra hiệu cho tiến lại.
Phương hết sợ ngay, cậu biết chị đã là ma, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn tin mãnh liệt rằng dù có hóa ra ma chị cũng không thay lòng…
Rồi giọng quỷ nữ kia lại ngân lên, thanh âm cao vυ't:
“ mau nhanh lên, ra nắm lấy tay nó ta sẽ bắt cho, kẻo lỡ mất thời cơ…”
Thật là,
Thân pháp bảo, quỷ đành tuyệt vọng
Dù ra ma, thϊếp vẫn thương chàng.