Nghi Lễ Tế Thần

Chương 29

Chương 29.

Đoạn phương chìa tay ra gốc cây…

Đứa bé liền với tay ra nắm lấy tay phương, nhưng chẳng hiểu vì sao, vừa chạm vào cổ tay phương, nó rụt tay lại rất nhanh.

nhưng than ôi nào có kịp nữa…

một bóng đen hiện ra hình bàn tay nắm chặt lấy tay đứa bé mà lôi tuột ra khỏi gốc cây.

Bị lôi ra khỏi cây Hóa ra là một ma trẻ em tầm độ tám tuổi, nhìn y như người trần, cũng đầy đủ tứ chi lục giác, khuôn mặt no tròn, tay chân phúng phính, nhưng chỉ khác duy nhất một điều là nước da thì trắng bủng beo, đôi mắt to tròn trắng dã vô hồn, tay chân ngấn nước.

Đứa trẻ kinh hãi hét lên rồi vùng ra chạy trốn xuống sông nhưng hỡi ôi nào mà đối chọi được với quỷ thần…

Bàn tay đen kia bay vυ't lên tầng không, tụ lại dần thành hình hài một con chim đại bàng cực lớn. Chim đó như sau:thân chim dài tới ba mét tính từ đầu tới hết đuôi, sải cánh nó dang rộng ra cỡ hai mét rưỡi, thân nó trông như thân con bò mộng, làn da vàng óng lên, chiếc mỏ quặp xuống cỡ ba mươi phân, trên đỉnh đầu lại có chiếc sừng bọc da mọc ngược ra sau cỡ hai mươi phân, hai mắt chim là hai đốm lửa cháy rừng rựng không thấy tròng mắt đâu. Ở nơi khuỷu cánh chìa ra hai móc vuốt sắc như dao quắm, ở hai chân tua tủa ra móng sắc như thế gươm đao, sáng chói lòa mà lại có ánh lửa hừng hừng, mỗi chân có bốn móng quặp trước , một móng quặp ra sau. Ở nơi mỏ miệng phát ra ánh lửa cháy hừng hực.

Thật là,

Đại bàng kim sí điểu

Sinh từ lửa dung nham

Ở cõi trời vi diệu

Bị pháp khí bắt giam.

Đại bàng rít lên một tiếng , rồi nhằm hướng đứa trẻ mà khè ra một quầng lửa lớn đứa trẻ kia ra tro bụi ngay lập tức, tàn tro vừa bay bị đại bàng đập cánh một nhát liền tan đi hết, thế rồi nó vυ't lên đập cánh oai hùng giữa không trung, bốn bền xung quanh cuồng phong nổi ào ào, cát bay đá chạy, các bụi lau sậy hai bên sông hạc thi nhau xào xạc kinh động cả cõi đêm tối tăm, nhiều cây nhỏ yếu liền bật cả gốc.

Đại bàng mới quay sang phương mà nói:

“Nay bảo cho mày hay, mày đã thấy oai thần tao rồi đó, tao tên ca lâu la, thần trên cõi trời vi diệu, chứ nào phải giống vong ma ngạ quỷ tầm thường ? hôm nay thay trời hành đạo gϊếŧ sạch ma quái nơi khúc sông này, chỉ cần mày là người tín nam mà thủ giữ cho tao lời hứa đó, việc xong xuôi thì tế lễ cho tao về trời…”

Nói dứt đoạn Đại bàng thích chí bay vυ't lên tầng không rồi phun lửa khắp một quầng mặt nước dưới chân cầu, tức thì tiếng kêu của vong ma vang dội cả trời đất, nghe như xé tim buốt óc phương ra, các bóng ma ngạ quỷ từ mặt sông nóng quá không chịu nổi lửa từ đại bàng, đều ngoi lên cả, vừa lên tới bay đen kịt cả trời, thì đại bàng lại vỗ cánh mạnh, tạo ra cuồng phong, chúng lại bị phong thần đó cuốn cho tan hết cả hồn phách, cảnh tượng thật thê lương mà cũng hùng vĩ vô cùng, tiếng ma nước bị lửa thần của đại bàng phun ra thiêu cháy rụi kêu oán thán thấu cả trời đất.

Thật là,

Nay binh trời đã điểm

Dù ngàn đạo yêu ma

Cũng đều bị trấn yểm

Phách hồn liền tan ra.

Trước cảnh tượng hãi hùng đó phương không khỏi rùng mình kinh sợ trước oai lực của quỷ thần.

Hóa ra lâu nay nó nấp trong người phương nhưng khi thả ra oai lực kinh người vậy sao? Nếu không có những chấm sáng nơi ngực này thì mạng phương đã ra sao rồi? Những chấm này từ đâu mà có, tại sao phép tháng kì diệu vậy?

Đang lúc lòng phương hoang mang vô định, cảnh tượng quỷ thần diệt ma nơi sông nước, nhốn nháo huyên náo, chợt phương cảm nhận được một luồng giá lạnh ngay cạnh minh hơi thở vào tai nghe lạnh buốt vô cùng.

Là chị hương…

Lợi dụng lúc quỷ thần còn đang thỏa chí tung hoành mà chẳng chú ý đến, Chị đã lại tiến tới phương, đang áp sát vào tai phương mà nói lời trìu mến:

“Phương em nay chị phải đi rồi, được về gặp em thế này là chị thỏa lòng.”

“Chị đi đâu?”- phương hoảng hốt lao đến ôm lấy nhưng lại chỉ ôm vào ảo ảnh, chợt ngã dúi người.

Chị hương thấy thế thì cười khúc khích.

“Em nghe chị nói này, em không nhìn thấy nó đúng không?”

“Em thấy, nó đang bay lượn kia…”- phương nói

“Đó không phải nó em ơi, do nó dùng phép cảm ứng, lại bắt chị bằng xích kim lưu* của nó nên chị mới nhìn thấy, mới cảm ứng được nó, em chẳng thể thấy được.”

(*tương tự xích bồ lưu của quỷ nhưng màu vàng óng, trói buộc được vong hồn, cảm ứng được chúng nó, là phép rất mạnh của thần)

“Hình hài nó ra sao?”- phương vội hỏi ngay.

” nó là hình hài nữ nhi, cao ráo xinh đẹp, nhưng chỉ riêng mặt thì không thể thấy vì nó có phép ẩn diện*, con đại bàng hay con dạ xoa đều chỉ là hình tướng nó biến ra, đều được tạo nên từ các vong thần bị nó bắt trói điều khiển cảm ứng bằng xích kim lưu đó, ban nãy chính chị cũng bị nó dùng xích đó điều khiển mà dụ em ra sông này, trước khi tìm em nó đã biến ra càn thát bà nhưng bị tột khốc của chị diệt đi rồi, lúc đó chị thấy nó còn sáu tay, giờ chỉ còn bốn, chị thầm để ý được mỗi tay nó cầm một sợi xích kim lưu, trói một hình tướng khác nhau, tức là mỗi lần nó dùng một hình tướng thì mất đi một tay. Em nhớ kĩ chưa?”

Còn bốn tay… nó vẫn còn bốn lần trổ oai thần…

“Nó rất gian trá em à, nó biết mối thân tình của chị em mình nên cản tột khốc đưa chị về âm ti rồi bắt lấy hồn chị mà dùng để dụ gạt em. Chị chẳng biết em với nó có ân oán gì nhưng thứ em đối mặt rất là kinh khủng, chị không có phép gì, chỉ là một vong ma được nó cảm ứng nên biết như thế ngoài ra không thể giúp gì được hơn cho em, cỡ như chị thì cũng giống bao bóng đen bên sông kia, chỉ một cái vỗ cánh của nó là thần thức chị nát ra cám mãi không thể độ sinh, chứ nếu mạnh hơn thì dù chị hồn xiêu phách lạc cũng quyết bảo vệ em cho được…”

Nói đến đây bỗng chị òa khóc. Phương vừa thương vừa buông bực, chẳng biết làm sao, cứ vỗ về an ủi chị mãi, muốn ôm muốn chạm chị lắm mà âm dương lại không cùng cảnh, chẳng thể chạm vào.

“Chị đã nói em cũng hay rồi. Nay nó còn bốn hình tướng, em liệu mà tìm người cao nhân bàn tính rồi dụ nó mà trừ đi, giờ tranh thủ lúc nó đang đánh nhau với yêu quỷ, chị phải trốn đi ngay, nếu không cả đời nó giam hồn chị để thao túng. Điều muốn tâm tình thì nhiều mà Thời gian chẳng còn dài, chị thương em nhiều lắm chỉ muốn hỏi em một câu thôi, khi sống chẳng được nghe chết đi rồi liệu có được nghe như ý chăng? Em có từng yêu chị không?”- lời chị nói da diết thiết tha, như cồn gan cào ruột.

Phương lặng người đi thương cảm cho tấm lòng chị, thương lắm…. Thương nhiều lắm…

“Em yêu chị nhiều lắm…đừng bỏ em đi mà…”- phương khóc òa lên nức nở.

Hồn ma thấy thế mỉm cười nhìn phương hiền từ, vết đầu vỡ tự nhiên liền lại, da thịt lại có nét hồng hào hơn, môi dần đỏ tươi thắm xinh đẹp như hồi còn sống, rồi lại khẩn thiết mà quỳ xuống nói:

“Nghe thế thì hồn này có tan nát cũng đâu có tiếc gì, giờ chỉ xin em thêm một nguyện cuối…”

“Điều gì chị nói ngay đi, dặn dò gì việc sau em có chết cũng làm…”

“Đêm trước lúc chết, chị đã bị hϊếp, máu trinh của chị đã đánh dấu lên người nó*, em tìm bắt nó mà trả thù cho chị.”

(*nếu hϊếp da^ʍ người nữ còn trinh dẫn đến người ta mất mạng, thì máu trinh của người đó sẽ biến thành chú đánh dấu, mạnh như tà chú, đánh dấu vào thân đến hết đời, duyên âm các nơi đều theo dấu đó mà đeo bám lấy, gọi là phép mộng huyết.)

“Em tìm kẻ đó ra sao?”

“Chị đã cảm ứng hết niệm đêm đó vào nữ quỷ thần kia, giờ em hãy liệu mà dụ nó giúp tìm, chỉ cần nói ra là nó biết ngay, chứ sức em không tìm trả thù cho chị được đâu….”

Phương còn định hỏi nữa nhưng đã thấy bóng hương mờ đi, trông nghiêm trang, mà càng lúc càng mờ dần, xa dần.

Lòng phương nhói đau, cảm giác mất mát bóng hình không bao giờ tìm lại được nữa.

Đây là nhỡn ảnh cuối cùng cậu còn giữ về chị, sau này chỉ có thể ngắm chị qua khung ảnh thờ…

chị đã dùng hết phép lực cuối cùng để làm cho khuôn mặt lại trở nên xinh đẹp như xưa, vì muốn phương mãi lưu giữ kí ức về sự xinh đẹp của chị trong lòng…

Nhưng chị yếu ớt, dần dần Phép lực đã cạn cả, giờ chị đang tan dần đi vào cõi hư vô.

Phương hét lên:

“Chị bỏ em đi đâu!”

“Chị tới âm ti thọ khổ, việc xong lại đầu thai,mong kiếp sau cùng em nên duyên phu phụ…”

Nói đoạn hồn ma tan biến đi, phương lao vồ tới nhưng một lần nữa, lại lao hụt vào khoảng không ngã sõng xoài ra đất, cứ thế chẳng còn thấy chị đâu…

Thật là,

Nay âm dương li biệt

Sống chết chẳng cùng đi

Chỉ cần chàng vẫn nhớ

Thân em có tiếc gì.



Nói đoạn đại bàng dang rộng đôi cánh, bay lượn một vòng lớn, cứ thế mà thổi lửa xuống dòng sông, từ dưới sông bóng ma da nào bay lên, liền bị đại bàng đập cánh tạo gió thổi qua, liền tiêu tán cả về phương nào chẳng rõ, cứ thế mà tàn sát hết cả tông tộc quỷ dưới lòng sông, hai bên bờ sông cây cối dần bắt lửa đâm ra bốc cháy…

Nó là giống quỷ thần ham đánh gϊếŧ, gϊếŧ chỉ để thỏa mãn thú tính, sân hận của nó, chứ nào nghĩ gì tới đạo lớn…phương thầm chán ghét, nhưng cũng chỉ mong cho nó nhanh diệt hết đi, thì vẫn còn kịp cứu hạ.

Lúc này bất chợt lòng sông dậy sóng, sóng nổi ào ào, nước dâng khi cao khi thấp không còn theo chu trình, các xoáy nước cuốn ầm ầm, tiếng kêu la thảm thiết ai oán của các ma nước bị thiêu cháy bỗng dưng im bặt, dưới lòng sông tức thì nước hất tung lên đến cả hai mét, mặt sông tách ra, một con rồng xanh từ trong lòng sông lao lên giận dữ.

Vậy là đã kinh động tới thủy thần…

Thật là,

Em yêu chàng, chết vẫn tình chẳng đổi

Thần nổi điên, lửa thiêu rụi khúc sông