Nghi Lễ Tế Thần

Chương 27

Chương 27.

2 giờ sáng, Thầy đại trí , thầy nhất nguyên và các thầy của chùa đều đã tụ tập ở nhà hạ đông đủ, tất cả theo bố trí của đại trí mà thiết lập trận đồ đã xong xuôi, trận đồ tên gọi ” la hán ấn thủ” gồm có 16 sư bố trí thành hai vòng, vòng thứ nhất bên trong, gồm có 8 sư ngồi xếp bằng quanh một đàn tràng, cách sắp xếp đàn đó như sau: gồm ba bàn đều dài 2 mét, cao 1 mét, bàn ở giữa lớn hơn rộng hai mét, hai bàn nhỏ hai bên rộng 1 mét 2, trên ba bàn đều bày bàn thờ quan âm, hương nhang đầy đủ, hoa quả ngũ cốc, cháo gạo, muối mỗi thứ 1 bát, đèn dầu nến, giấy vàng, hoa cúc vàng. Rồi trên mỗi bàn lại có cắm một đạo bùa, bùa đó giống với bùa đặt trên lưng 8 sư, tay mỗi sư lại cầm một tràng hạt, cứ thế ngồi niệm câu chú la hán thầy ban cho. Vòng thứ hai bên ngoài, cũng gồm 8 sư, ngồi xếp thành hình bát giác tám cạnh ứng với tám hướng đông, đông nam, nam, tây nam, tây, tây bắc, bắc, đông bắc. Mỗi sư lại cũng lại ngồi như thế, đeo bùa, cầm tràng hạt và niệm chú như thế, cứ vậy tạo thành một kết giới bao phủ quanh ngôi nhà, bên trong phòng nơi hạ nằm là thầy đại trí, mẹ hạ và đệ tử nhất nguyên, thầy nhất quang ở lại giữ chùa thanh trúc.



Nói đến hạ, tầm hơn hai rưỡi đêm là chìm vào trạng thái chết lâm sàng, không còn nhận biết được gì xung quanh, trong cơn mộng mị lúc sắp đi, hạ thấy cơ thể nhẹ hẫng đi, rồi thân mình tựa như chim mà bay lượn lên không, khi vừa lên thì gặp ngay một quỷ, quỷ đó chính là vô tận ý, chỉ là một bóng đen nhờ nhờ, đội mũ che kín đầu mặt.

Quỷ liền nói với hạ:

“Kết giới nơi đây dày phủ, các quỷ la sát và tột khốc đang chờ bên ngoài kết giới không vào được, duy chỉ có ta có thần túc thông, lại có phép vô niệm ý cùng hợp lại nên trong suy nghĩ của mày mà hiện ra, vào tới được nơi đây, giờ chết của mày sắp đến, như lẽ thường thì người chết đi mới thấy bọn ta nhưng mày có căn số nên thấy được sớm hơn, giờ theo ta ra ngoài rồi chúng ta đưa mày về phủ*”

(*âm phủ)

Hạ theo quỷ bay lên, nhìn thấy các thầy và mẹ đều đang vì mình tụng niệm luôn miệng, chẳng ai nhìn thấy sự việc, chỉ riêng có thầy đại trí hình như cảm nhận được điều gì, cứ đưa mắt nhìn quanh khắp phòng, hạ định gọi thầy nhưng không được, thế rồi hồn hạ cứ vậy theo quỷ vô tận ý bay ra khỏi kết giới, vừa ra khỏi thì thấy hai quỷ tột khốc la sát cùng hiện ra, tột khốc vung sợi xích lên trỏ về hạ định trói lấy cổ thì thấy la sát cản lại, đoạn lại thôi, thu xích về mà cứ thế chầm chậm bay đi, thần thức hạ cũng chẳng thèm cầu xin gì, lại chẳng hoảng loạn ngơ ngác như hồn người mới chết bình thường, mà trông vẫn rất điềm đạm ung dung như khi còn sống, cứ thế chầm chậm trôi theo ba bóng quỷ, các quỷ thấy thế đều nể phục, cho là lạ, liền thôi không bắt trói, cứ vậy đi trước dẫn đường cho hồn hạ theo…

Thế là Hạ mất…

Thật là,

Sống một đời kiêu ngạo

Mất ở tuổi thiếu niên

Bước chân vào hành đạo

Công phu tựa thánh hiền.



Đoạn Thân xác tái đi, Mũi chẳng còn thở, tim chẳng còn đập, thân dần giá lạnh từ ngực trở xuống, rồi cứ vậy lạnh đến hết tứ chi thì dần cứng lại.

Mẹ hạ phát hiện ra đầu tiên, gào toáng cả lên rồi ngã lăn ra đất, các sư ở ngoài ai nấy xôn xao nhưng thầy đại trí trấn an ra lệnh ai ngồi yên chỗ đó, tiếp tục tụng niệm liên tục không nghỉ. Bản thân thầy vỗ về mẹ hạ mà rằng:

“đừng có hốt hoảng, hãy còn chưa chết hẳn.”

Nói đoạn ngồi xuống mà tiếp tục tụng.

Mẹ hạ không tin cứ gào khóc chẳng yên, hai thầy dỗ sao cũng không nín, cứ ôm lấy xác con trai mà gào, tiếng gào khóc ai oán khắp cả nhà cả ngõ, hai sư không sao tụng được đành bỏ ra ngoài sân mà ngồi tụng, để mặc mẹ hạ cứ ôm xác con trai mà khóc.



Rồi bỗng nhiên đang lúc bi ai, chợt một sư chạy vào giữa kết giới mà la lớn lên:

“Thầy ơi ở cầu đen không biết ai phóng hỏa mà lửa cháy cả hai bên bờ sông, người dân mới ra dập lửa.”

Lúc naỳ ngó ra thì thấy cả xóm làng đang huyên náo ầm ĩ, người người nhà nhà đều vác cuốc thuổng, người xách xô cát chạy, người lại mang nước theo, cứ thế ùn ùn đi ra chỗ bờ sông cứu hỏa, cảnh tượng hỗn loạn không tả được, các sư cũng đều dao động hoang mang.

Thầy đại trí thấy ruột nóng như lửa, quay sang hỏi thầy nhất nguyên:

“Mấy giờ rồi?”

“Thưa thầy ba giờ kém mười lăm.”

“Hạ chết được mười phút chưa.”

“Dạ tầm đó.”

Rồi sư nghĩ lung lắm, bất giác bối rối chẳng biết làm sao, lại nhớ lại lời đạo sĩ đã dặn:” mọi chuyện đều được an bài cả can cũng không được , nên thoáng lại ngồi yên trấn tĩnh.

Nhưng sư nhất nguyên bên cạnh lại giục lớn:

“Thầy ơi việc cũng hỏng rồi, sao thầy cứ bình chân như vại thế? Môn đồ nhanh chân mà ra cứu hỏa nếu không lỡ có ai chết, thầy trò mình lẽ nào lại nhìn ngơ?”

Thầy thoáng phân vân, nhất nguyên nói đúng, người chết cũng chết rồi, giờ có lẽ phải lo cứu hỏa trước , bách tính bị nạn lửa chẳng lẽ nào lại thôi.

Nhưng thầy còn nghi hoặc lắm, tại sao lại chết bất đắc kì tử như thế? Trên bùa chú rõ ràng đã ấn định 3 giờ đêm nay, giờ đây rồng đó còn chưa thấy đến, lý nào lại chết?

Hay do thể chất nó đã suy kiệt nên vì đau đớn mà chết? Nếu biết nó chết thì rồng kia sẽ cảm ứng được, hay là vì thế mà có liên quan gì đến hỏa hoạn ở sông? Thôi hay do yêu ma tác quái nơi đó?

Nghĩ thế vùng dậy ngay.

Đoạn nhất nguyên nói tiếp:

“Thầy ơi dễ khi ta dính mưu lừa của nó rồi chăng? Ngày giờ nó hẹn là giả, nó để thầy trò ta lập kết giới trong này, còn nó thì ngoài bờ sông làm loạn, hoặc là bắt hồn của em hạ ra sông đó mà thiêu mà gϊếŧ? Thầy ơi nhanh chân đi thôi còn chần chừ gì?”

Thầy đại trí cho là phải, vội vàng chạy vào phòng, gạt mẹ hạ ra, rờ thân hạ thấy đã lạnh hết, liền phủ tấm vải trắng lên che mặt, rồi chạy vội ra giữa sân la lớn lên:

“Các trò theo người dân nhanh ra bờ sông dập lửa!”

Các sư nghe xong ai nấy đứng phắt dậy, bỏ hết cả vị trí mà lao nhanh ra đường, nhắm hướng cầu đen, hòa cùng người dân trong khu mà chạy, thầy và nhất nguyên cũng chạy vội theo, kết giới liền vì thế mà tan đi, lúc này trong nhà chỉ còn mình mẹ hạ và xác hạ nằm đó.

thầy đại trí vừa ra khỏi cửa chạy đi, mọi người ai nấy hối hả, chẳng để ý tới việc có một con rắn đen rất to bò vào trong nhà…



Lại nhắc tới trước đó, phương thấy bóng đen tụ lại thành hình là một bóng quỷ lớn, quỷ đó khoác trên mình chiếc áo chùng đen dài kết tụ từ khói, quấn quanh kín thân từ cổ trở xuống , cả thân mờ mờ ảo ảo, không thấy chân đâu, chỉ thấy mình đầu quỷ, khuôn mặt lạnh lùng, có ba con mắt sáng rực, lưỡi quỷ thè ra dài tới tận cổ, mũi hếch ngược lên.

Thật là:

Dạ xoa xuống cõi trần

Tạo tiếng động đảo điên

ầm ào như thác lũ

quấy rối kẻ tu thiền.

Quỷ đó liền nói:

“ta là dạ xoa*, chư thần phục vụ cho tỳ sa môn thiên vương ở tầng trời đao lợi, nay vì có công việc mà bị giáng xuống đây, cần nghi thức tế thần đó mà về lại được trời, mày là người có phật tính, lại có duyên với ta nên ta cần mày làm nghi thức giúp cho chứ không cần ai khác, do vậy đã làm phiền lụy mày lâu nay, hình tướng khẩn na la và ma hầu la già đều là do ta biến ra, còn dạ xoa mới chính là bản tướng chân thân của ta, đêm nay lộ ra cho mày thấy biết vì cũng muốn chân thật không dối gian mày, nếu mày đồng ý làm giúp lễ tế thần cho ta thì đêm nay ta sẽ cứu lấy bạn mày, lễ đó xong ta sẽ về trời tha cho thân xác mày không quấy phá nữa… như vậy là việc tốt cho cả ta và mày… mày nghĩ nhanh còn kịp, giờ mạng bạn mày sắp mất rồi.”

(*dạ xoa: một chúng trong bát bộ chúng, là quỷ thần phục vụ cho tỳ sa môn thiên vương trên cõi trời đao lợi, quỷ này có tài biến hóa vô địch, lại có phép vang âm, tạo ra tiếng động lớn, và có phép thinh âm, làm người chìm vào giấc ngủ sâu.)

Phương không chần chừ gì nói ngay:

“vậy ông giúp cho thì ông muốn lễ gì tôi cũng làm, tuyệt đối không hồ nghi gì cả, nhưng trước mắt cho tôi gặp lại chị Hương tôi.”

Quỷ nghe thế liền hà hơi thổi làn gió mát vào mẹ phương đang nằm bên.

Phương kinh hãi tái mặt nhưng quỷ vội trấn an ngay:

“ này, đưng sợ. ta chỉ làm mẹ ngươi say ngủ để tránh kinh động đêm nay, vì mẫu tử có thần giao cách cảm, ngươi lại đi chuyến này đêm tối chẳng nên làm bà ấy hoảng lo, ta là chư thần làm hại mẹ ngươi là phạm vào điều cấm.”

Phương đưa tay rờ mũi mẹ, thấy vẫn thở đều mới yên dạ.

Quỷ mới nói tiếp rằng:

“ vậy theo ta đi ra bên ngoài.”

Phương lồm cồm bò dậy khỏi giường, bước qua mẹ mà đi ra khỏi phòng,quỷ cứ thế bay trước, phương lặng bước theo sau, ra đến gốc cây si đầu ngõ quỷ mới lại nói:

“vậy giờ mày bỏ ngay lá bùa bích chi đang cất trong túi áo kia ra, và bỏ tràng hạt đang đeo trên tay ra, các vật đó có tính trấn yểm cao nếu mày giữ bên mình thì chỉ trong thoáng chốc lát nữa ta sẽ bị tan đi.”

Phương vội vàng làm theo, cùng rút hai vật đó ra mà đặt xuống gốc cây si.

Nhưng hỡi ôi…

.. ngay khi vừa bỏ bùa và tràng hạt ra, quỷ liền biến thành làn gió độc lao thẳng vào phương.

Phương biết mắc mưu quỷ thần rồi nhưng không còn kịp đeo trở lại…

Thật là,

Bày kết giới, sư mắc mưu lừa

Tin lời ma, hiền nhân gặp nạn.