Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 64: Kẻ với đôi mắt trống rỗng

Cái tên này chẳng lẽ là một kẻ ngu? Hắn hoàn toàn không biết mình đang ở trong tình cảnh nào sao?

Còn thản nhiên như vậy.

"Thằng ranh con, giải quyết xong con mụ này chúng ta sẽ ngay lập tức xử lý mày!"

Thanh niên âm nhu hằn học quát lớn, thằng ranh con này từ nãy đến giờ vẫn một bộ dáng thờ ơ như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến hắn vậy, thật sự khó chịu. Ba người kia thì thần sắc hài hước nhìn Yami, như đang nhìn một chuyện cười.

Thiếu nữ mặc cung trang cũng thoáng lắc đầu, thiếu niên này tâm tính sao có thể kém cỏi như vậy, không biết quan sát tình hình là gì cả, lúc nào rồi mà vẫn hành xử như vậy.

Nếu có thể cô thật sự có thể, cô không muốn dính dáng gì đến loại người không biết trời cao đất rộng là gì như thế này. Nhưng hắn lại là kẻ có liên quan tới thiên hạ đại thế sau này, đành phải chịu thôi.

"Nơi này không đủ rộng để trở thành chiến trường cho chúng ta, đi nơi khác thôi!"

Thiếu nữ không để ý tới hắn nữa, cô dời sự chú ý về đám người kia, nghiêm túc nói. Quả thực, với sức mạnh của bọn nọ, nếu đánh nhau ở đây thì chẳng mấy chốc mà thành phố này sẽ rách nát không khác nùi giẻ là mấy.

Nói rồi, cô đưa hai ngón tay lên khóe mắt phải, rồi từ đó, kim quang chói lòa bùng phát bốn phương tám hướng, khiến mọi người có mặt phải nhắm mắt.

Khi kim quang tản đi, thứ họ nhìn thấy là một thảo nguyên kéo dài tới tận đường chân trời, phía trên bầu trời treo lấy một mặt trăng to lớn tỏa ra ánh sáng màu lam dịu nhẹ.

"Cố Hữu Kết Giới, cũng không tồi lắm..."

Yami sờ cằm, nghiền ngẫm nói.

Người trông giống doanh nhân kia sắc mặt nghiêm trọng lên, trầm giọng quát to:

"Cô ta có thể sử dụng Cố Hữu Kết Giới, đây là cường địch mạnh nhất từ trước tới nay, đừng lưu thủ, toàn lực công kích!"

"Hiểu rõ!"

"Hiểu rõ!"

"Hiểu rõ!"

Bọn họ vẫn biết kẻ sở hữu Thiên Nhãn rất đáng sợ, nhưng thiếu nữ trước mắt này chỉ vừa mới sở hữu Thiên Nhãn mà thôi, vậy mà lại có thể mở ra Cố Hữu Kết Giới, chuyện này hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của họ, khiến họ cảm thấy áp lực cực lớn.

Thanh niên miệng toét giơ lên hai tay, móng tay sắc nhọn như dao cạo, trông mà rợn người, giẫm nát mặt đất, xé rách không khí lao lên phía thiếu nữ.

Môi tím thiếu nữ lấy ra hai thanh dao găm tản mác ra u quang rợn người, năng lượng sống điên cuồng dâng lên. Lập tức chém ra số lượng dao gió nhiều không kể xiết bắn về địch nhân.

Thanh niên âm nhu đập tay xuống đất, rồi giống như bị bóng tối nuốt chửng, biến mất tại chỗ, nhưng thật chất lại là đang ẩn mình trong những cái bóng, cực tốc ra tay.

Doanh nhân mở ra vali, từ trong đó vô số xúc tu đen nhánh lúc nhúc vươn ra, cũng công kích về hướng thiếu nữ.

Trong khoảnh khắc, thiếu nữ mặc cung trang lâm vào tình thế không lối thoát, bốn phương tám hướng không một nơi có thể trốn.

Nhưng đối mặt với một màn này, cô vẫn thong dong, vẻ mặt không hề che giấu tự tin.

Ầm! Ầm! Ầm!....

Liên tiếp âm thanh phá hoại vang lên, đem mặt đất nơi thiếu nữ đứng oanh thành cặn bã. Khí lãng tán loạn xung kích ra các hướng, khói bụi mịt mù dâng lên.

Bịch! Bịch!

Hai tiếng trầm đυ.c phát ra từ bên trong màn bụi, kèm theo đó là hai bóng người văng ra.

Chính là thanh niên âm nhu và thanh niên miệng toét.

Thanh niên miệng toét hai cánh tay đứt đoạn rũ xuống, mặt mày xanh mét, một bên khác, thanh niên âm nhu xương sóng đứt gãy, mềm oặt nằm xuống.

Những xúc tu từ vali của gã doanh nhân cũng bị chấn thành thịt vụn, vỡ nát, máu vẩy khắp nơi.

Hắn cũng phải chịu chấn động, lui về sau mấy bước, ọc ra một búng máu.

Bụi mù tán đi, tại nơi đó thiếu nữ mặc cung trang không chịu một chút mải mai thương tổn. Vẫn thong dong và tự tin

Bốn người nghiêm túc đồng loạt xuất kích, vậy mà cuối cùng trừ bỏ thiếu nữ môi tím, ba người còn lại đều chịu kết cục trọng thương.

"Chạy!"

Gã doanh nhân rất quả quyết hét lớn, chuyện này đã vượt qua khỏi khống chế của hắn, Thiên Nhãn quá mạnh mẽ. Hắn móc ra một lá bùa, đập mạnh xuống, ngay dưới chân bốn người lập tức xuất hiện một cái hố đen nuốt chửng lấy bọn họ. Biến mất khỏi cố hữu kết giới này.

"Chạy cũng rất nhanh."

Thiếu nữ cung trang nhẹ rên một tiếng, đeo chiếc mặt nạ nửa mặt kia lên, che lại con ngươi hoàng kim.

Thảo nguyên sụp đổ, bầu trời rơi rụng, toác ra từng mảng, cuối cùng cả mảnh không gian tan biến, khung cảnh lần nữa biến trở lại thành con hẻm lúc trước.

"Kết thúc rồi! Không biết ngươi có thể đến tinh tú cung trú lại một quảng thời gian không?"

Cô mỉm cười, quay người lại, nhìn vào mắt Yami, khẽ hỏi, giọng nói trong như tiếng chuông.

"Nếu như ta là ngươi ta đã gϊếŧ chúng rồi."

Không trả lời thiếu nữ, Yami chỉ là nhàn nhạt nói một câu, rồi quay người đi.

"Xin ngươi nghĩ cho kĩ, chuyện này là vì tốt cho ngươi, cũng là vì tương lai của thiên hạ chúng sinh."

Thiếu nữ đuổi theo, giữ lấy vai hắn, không nhanh không chậm nói.

"Thiên hạ chúng sinh? Có liên quan gì tới ta?"

Hắn dừng chân, lại quay đầu nhìn vào mắt thiếu nữ, đạm nhiên nói ra từng chữ.

Trong chốc lát, thiếu nữ đã phải thất thần vì ánh nhìn của hắn. Sâu thẳm, trống rỗng, không mang theo một chút cảm tình, đây là loại ánh mắt gì chứ? Thật sự là ánh mắt của một con người sao?

"Sao ngươi có thể nói như vậy? Đây là thiên hạ chúng sinh đó, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, đây lại là..."

Khôi phục khỏi thất thần, thiếu nữ nhíu mày nói. Thiên hạ chúng sinh không liên quan tới hắn? Tên thiếu niên này sau lại có thể nói ra những lời vô tình như vậy?

"Ta không phải anh hùng, cũng không phải chúa cứu thế, phải nói là ta chán phải làm chúa cứu thế lắm rồi... mất mát thật sự... quá nhiều. Hiện tại, ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường, tận hưởng những ngày bình dị thôi. Còn thế giới này có ra sao, chỉ cần không ảnh hưởng tới cuộc sống của ta, vậy là được..."

Yami không hiểu thấu có chút buồn vô cớ, có chút cảm thấy bản thân đã mất đi gì đó, hắn chợt nghĩ, liệu có phải bản thân mất đi ký ức, lại là mong ước của chính hắn trước đây? Mong ước của một kẻ hèn nhát đã bỏ chạy khỏi chiến trường?

"A, ta của ngày xưa, ngươi đến tột cùng là một tồn tại ra sao?"

Hắn lẩm bẩm.

Thiếu nữ đôi mày nhíu chặt, nén giận thở ra một hơi, thất vọng nói:

"Tại sao tương lai lại nằm trong tay ngươi, tại sao ta lại phải cứu một kẻ như ngươi?"

Dứt lời, cô ta tay, nếu hắn là loại người không quan tâm tới muôn vàn sinh linh trong thiên hạ, có nói tiếp cũng chỉ là phí lời, chi bằng trực tiếp dùng bạo lực mang hắn.

"Ngươi sai rồi, ngươi không cứu ta từ tay bọn chúng,..."

Nhưng cô kinh dị nhận ra, cánh tay mình chộp vào khoảng không, giọng nói của Yami lại băng lãnh từ bên hông truyền tới. Thiếu nữ hoảng hốt, đang muốn phản ứng lại nhận ra mình còn không kịp phản kháng, đã bị hắn bóp chặt cổ, từ từ nhấc lên.

"...mà là cứu chúng từ tay ta."

Giọng nói lãnh đạm, ánh mắt trống rỗng, khiến thiếu nữ như rơi xuống vực sâu.

Yami không chút nào thương hương tiếc ngọc, tùy ý nhấc cô lên không, nhẹ nhàng như nhấc một con mèo con.

Thiếu nữ không để ý hính tượng, giãy giụa muốn thoát ra, cô biết, chỉ có hai khả năng để thoát khỏi tình cảnh này.

Một là, lần nữa kích hoạt Thiên Nhãn, sử dụng sức mạnh thật sự của nó, nhưng nếu làm vậy, thành phố này sẽ bị oanh nát vụn, rất nhiều người sẽ chết, bao gồm cả Yami. Đây là điều cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Thứ hai, để Yami chủ động thả mình ra.

Hiển nhiên, lựa chọn thứ nhất không thể thực hiện, hơn nữa, nếu Yami muốn gϊếŧ bản thân, sớm đã ra tay rồi, chứ không phải bất động như lúc này.

Cuối cùng, khi sắc mặt thiếu nữ đã trắng bệch, Yami quả nhiên buông tay ra. Khiến cô ngã bệch ra đất, hít một hơi dài, cũng đồng thời cảm thấy mình chọn đúng, hắn quả là không có can đảm gϊếŧ mình. Khí chất dần trở lại như trước, thanh cao, đạm mạc, ung dung đứng dậy.

"Ngươi rất thông minh..."

Nhưng cùng lúc đó, giọng nói băng lãnh kia lại truyền đến tai cô.

"...nếu như ngươi lựa chọn phương án thứ nhất, ta sẽ đem Tinh Tú Cung chôn theo cùng ngươi."

Dứt lời, hắn lại quay người bỏ đi, để lại đó một thiếu nữ thất kinh, mặt mày trắng bệch đi vì sợ.

"Cái tên này... hắn đến tột cùng là ai?"

.......

"Nghĩ lại thì, nếu thiên hạ đại loạn, cuộc sống bình dị của mình cũng nát bứng theo mất, ây, tới lúc đó tiện tay giải quyết vậy."

Bước nhanh trên con đường quen thuộc trở về Yozakura, Yami lẩm bẩm.

Đột nhiên, trong ký ức của hắn lại vọng về câu nói với âm thanh thân thuộc của vị thần kia, của kẻ từng là tử thù không đội trời chung.

"Ngươi không cần phải tìm một lý do ngụy biện cho hành động của mình đâu, Phàm Nhân. Nếu như ngươi không phải anh hùng, khắp Tam Thiên Thế Giới này, ai mới là kẻ xứng với hai chữ đó đây..."