Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 63: Gặp lại thiếu nữ thần bí

Từ lúc đó cho đến tan học, cũng lại không có gì quan trọng xảy ra, danh tiếng của Yami trong trường đã đi tới tình huống cực thịnh, nhưng lại là chiều hướng tiêu cực.

Có thể nói, hắn đi đến đâu là học sinh tự động tránh xa, đối với kẻ không thích ồn ào như Yami, đây ngược lại có thể xem như chuyện tốt.

Bước ra khỏi cổng trường, hắn quay người, nhìn về phương xa, liền lặng yên không một tiếng động biến mất tại chỗ.

Trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Yami chậm rãi dừng chân lại.

"Ra đi."

Hắn nhàn nhạt nói ra hai chữ.

"Haha! Ngươi dẫn chúng ta đến nơi này, hẳn là phải có tự tin lắm hả?"

Cách đó không xa, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười, có chút âm lãnh. Một bóng người không biết từ nơi nào đi ra, khóe miệng treo lên một nụ cười mỉa mai, chậm rãi hướng Yami đi tới.

Hắn dáng người mảnh mai, âm nhu làm cho kẻ khác luôn có một cảm giác quái dị khi nhìn vào.

"Chậc chậc! Lại còn rất đẹp trai mà, người ta thật sự là không nỡ gϊếŧ ngươi đâu."

Ở một hướng khác, một cô gái nhàn nhã xuất hiện, mặc một bồ đồ da đen bó sát người, phác họa ra thân người quyến rũ, trên mặt thoa lên son môi cũng một màu tím yêu diễm.

"Nè nè! Chúng ta nên nhẹ tay một chút, bắt hồn hắn được rồi, đừng phá hỏng cơ thể hắn được không? Ta muốn có nó vào bộ sưu tập của mình."

Cô gái cười duyên nói, động lòng người như một thiếu nữ tuổi đôi mươi cười trước người yêu.

"Tùy ngươi! Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bắt hồn hắn về cho chủ nhân, cơ thể hắn có ra sao cũng không quan trọng."

Bên cạnh cô gái, là một người đàn ông, bất kể hắn biểu tình ra sao, đều sẽ khiến người khác không nhịn được sợ hãi, bởi vì khóe miệng của hắn có một vết cắt kéo dài, giống như Jeff The Killer.

"Cả Thiếu Chủ cũng dám gϊếŧ, không biết ai cho ngươi lá gan đó nữa, yên tâm đi, sau khi bắt hồn ngươi, chúng ta sẽ mang lũ gái điếm của ngươi theo cùng. Được Thiếu Chủ coi trọng, không biết trân quý lại dám câu kết với người đàn ông khác mưu hại Thiếu Chủ, các ngươi thật là tội đáng muôn chết."

Người cuối cùng, mặt lấy một bộ vét đen, tay còn xách một cái va li, nhìn qua tựa như một doanh nhân thành đạt.

"Thiếu niên ơi thiếu niên, ngươi chọc phải kẻ mà ngươi không chọc nổi, gϊếŧ Thiếu Chủ, đắc tội Chủ Nhân, ngươi muốn chết cũng khó, chuẩn bị chịu đựng hình phạt vô tận thống khổ và vô tận hối hận đi!"

Hắn lắc đầu, có chút đáng tiếc nói.

"Được rồi! Đừng nói nhảm nữa! Huyết  Hồi! Ngươi ra tay đi!"

Thanh niên xuất hiện đầu tiên đã không còn kiên nhẫn, chỉ một phàm nhân, vậy mà Chủ Nhân lại để cả bốn người cùng đi, thật sự là hơi có phong thái gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu, hắn nhếch hàm, hướng thanh niên miệng tét ra lệnh.

"Tại sao lại là ta? Huyền Bức, ngươi không phải nói yêu thích hắn sao? Ra tay đi chứ!"

"Ây da! Thiếu niên đẹp trai như vậy, người ta không nỡ ra tay mà!"

Cô gái duy nhất trong bốn người lắc đầu, cũng không muốn hành đỗng.

Thiếu niên trước mắt này dù cho có mưu hại được thiếu chủ, nhưng đó chỉ là do thiếu chủ còn chưa trưởng thành, nói về thực lực, bất kỳ ai ở đây cũng có thể dễ dàng làm được điều đó.

Hơn nữa thiếu niên này nhìn sao cũng chỉ là một người bình thường, không hơn. Bọn họ vẫn đang nghi ngờ kẻ này có phải dùng thủ đoạn gì mới gϊếŧ được Thiếu Chủ hay không, nên đối với kẻ này, họ khinh thường ra tay.

"Được rồi, được rồi, đã không ai muốn  làm, để ta vậy! Tránh làm chậm trễ thời gian."

Cuối cùng, người trông giống như doanh nhân thành đạt lên tiếng nói, nếu ai cũng không chịu ra tay thì chuyện này đến Tết Công Gô cũng còn chưa xong. Hơn nữa, hắn cùng ba người kia không giống, hắn được Chủ Nhân ban cho một bảo khí có thể cảm nhận thế gian mọi loại khí tức, và giờ hắn từ trên người thiếu niên kia cảm thấy nhàn nhạt hung bạo chi khí, điều đó không khỏi khiến hắn bắt đầu có chút nghiêm túc. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi, dù sao thiếu niên kia cũng chỉ là một phàm nhân.

"Thật đáng tiếc, thiếu niên, chỉ trách ngươi không biết tự lượng sức mình, chọc phải đại họa diệt thân..."

Nói rồi, hắn bước ra một bước, khí thế dâng lên, không khí như ngưng kết, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, hắn không muốn vì bản thân sơ sẩy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Dừng tay đi, người này các ngươi không thể gϊếŧ."

Đúng lúc này, dị biến phát sinh, một âm thanh trong trẻo như chuông bạc ngân rung, một bóng người xuất hiện chắn lại trước người Yami.

Đó là một thiếu nữ vận cung trang cổ xưa xinh đẹp tựa như tiên tử giáng trần, thiếu nữ này chính là người đã xuất hiện ngăn Yami gϊếŧ Thiếu Chủ nhưng bất thành, chỉ khác hôm nay, trên gương mặt tuyệt mỹ kia lại đeo lên một chiếc mặt nạ nửa mặt kì dị.Người doanh nhân dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, ba người kia cũng một mặt kinh kinh ngạc ngạc.

"Người của Thiên Cơ Các thuộc Tinh Tú Cung sao? Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Dám chống lại Thần Chỉ?"

Nghe hắn chất vấn, thiếu nữ khẽ lắc đầu.

"Thiên tượng dị biến, hung nhân xuất thế, thời đại này cuối cùng sẽ xuất hiện một người bình định loạn thế, cứu giúp chúng sinh. Ta cho rằng thiếu niên này chính là kẻ có thể làm được việc đó. Vậy nên, xin hãy vì tương lai của chúng sinh mà bỏ qua hắn được không?"

"Thiên tượng dị biến, hung nhân xuất thế?"

Doanh nhân nghe thiếu nữ nói thì nhíu mày, cúi đầu thấp giọng thì thầm. Nhưng rất nhanh, hắn lại ngẩng đầu nhìn vào thiếu nữ, chính xác hơn là nhìn lấy một nửa gương mặt bị che đi kia.

"Xem ra ngươi mở được Thiên Nhãn, đã có thể nhìn trộm Thiên Cơ..."

"Cũng chỉ là một ít da lông mà thôi..."

Thiếu nữ không tự ti cũng không kiêu ngạo, nhẹ nhàng nói.

"Nhưng, không phải chỉ có Thiên Nhãn mới nhìn được Thiên Cơ, ta thấy được trên người thiếu niên này có hung bạo chi khí, ai dám nói, hung nhân kia không phải là hắn đâu?"

Doanh nhân lúc này nghiêm túc nhìn lấy thiếu nữ, hắn trầm giọng lên tiếng.

"Chưa kể, hắn gϊếŧ Thiếu Chủ, gϊếŧ Chân Mệnh Thiên Tử, nhìn thế nào cũng cùng hung bạo có liên quan, chi bằng hãy để chúng ta mang hắn đi, từ từ điều tra."

Thiếu nữ xoay người nhìn Yami một chút, rồi lắc đầu nói.

"Luận điểm của ta và ngươi khác nhau, ngươi cho hắn là hung nhân, nhưng ta thì khác. Theo ta thấy, hung bạo chi khí trên người hắn không phải là do trong lòng hắn hung bạo, chẳng qua là hung bạo đang ngủ say cạnh hắn mà thôi. Đại thế của tương lai, rất có thể phải dựa vào người này giải quyết."

"Vậy ngươi dự định sẽ làm gì đây? Ở bên cạnh bảo vệ hắn sao? Hay là ngăn chặn hung bạo từ bên cạnh hắn tỉnh giấc lại ẩn giấu vào người hắn."

Doanh nhân liếc nhìn thật sâu vào Yami, rồi lại nhìn lấy thiếu nữ, chầm chậm nói.

"Vậy còn ngươi? Ngươi dự định thế nào? Bắt hồn hắn giao cho vị Chủ Nhân kia? Vẫn là muốn gì đây?"

Thiếu nữ không trả lời, ngược lại hỏi một câu tương tự.

Doanh nhân trầm ngâm, cuối cùng mở miệng.

"Đại thế tương lai, dính dáng đến quá nhiều, ta không thể làm chủ. Nhưng có thể Chủ Nhân biết câu trả lời, tốt nhất vẫn là để chúng ta mang hắn trở về, đến lúc đó, dù trong lòng hắn thật sự ẩn chứa hung bạo cũng có thể được tịnh hóa."

Nói rồi hắn lại bước lên, như muốn dẫn Yami đi.

"Tịnh hóa? "Tịnh hóa" trong miệng ngươi là gì đây? Là để lửa luyện ngục thiêu đốt linh hồn hắn sao? Hay là vẫn là gϊếŧ hắn đây?"

Thiếu nữ mỉm cười, không tránh ra, mặt đối mặt với doanh nhân kia.

"Ngươi thật sự muốn chống đối chúng ta? Chống đối chủ nhân?"

Doang nhân nhíu mày càng lúc càng sâu, nghiêm túc hỏi.

"Xin lỗi, ta vẫn là không thể để các người mang hắn đi được."

"Đã đến nước này, cũng chỉ còn cách đó thôi."

"Phải, xem ra chúng ta không thể tránh khỏi một cuộc chiến rồi!"

"Ngươi có tự tin từ trong tay bốn người chúng ta mang hắn an toàn bỏ đi sao?"

Doanh nhân mỉa mai hỏi, ba người kia cũng không biết từ lúc nào đã bao vây Yami và thiếu nữ lại. Bốn người bộc phát sức mạnh, tản mác ra năng lượng cuồng bạo, như cuồng phong càn quét.

"Nếu là trước đây, ta thật sự không dám, nhưng hôm nay, ta lại muốn xem, sau khi mở ra Thiên Nhãn, bản thân đã mạnh mẽ tới đâu."

Thiếu nữ kiên định nói, gỡ xuống mặt nạ, kim quang nhu hòa bùng phát.

"Rồi sao? Tới đoạn cao trào chưa?"

Vào lúc này, một âm thanh không chút nào hài hòa vang lên.

Yami, kẻ từ nãy giờ vẫn im lặng, lấy ra một cây kẹo mυ'ŧ, chậm rãi bóc bỏ lớp vỏ nilon, đi sang một bên ngồi xuống, thờ ơ nhìn bọn họ, tựa như đang nhìn một bọn khỉ nháo trò trong sở thú.