Yami cả buổi sáng vẫn không trở lại, ngồi trong lớp học, Yoru lo sốt vó, hắn muốn gọi cho Tenma hỏi tình hình, nhưng không dám, Yoru không biết rõ quan hệ của Yami và Tenma nên cũng không dám làm phiền, hắn sợ Tenma cảm thấy hắn phiền phức, chán ghét không cứu Yami nữa, cuộc gọi nhờ giúp lúc nãy đã là rút hết can đảm của hắn rồi.
Gọi cho Yami thì luôn trong tình trạng khóa máy, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngồi một chỗ lo lắng.
Vậy nên khi nghỉ giữa giờ, hắn liền tức tốc chạy đi đến phòng giáo vụ tìm hiểu tình hình.
Nhưng trong lúc Yoru đang chạy thì có một bàn chân ánh lên màu kim loại ác ý cố tình gạt ra.
Đang trong lúc cắm đầu chạy, tình hình đột nhiên phát sinh khiến hắn hoảng hốt không kịp phản ứng, cả thân người không thể khống chế lộn nhào về trước, lăn lốc trên hành lang vài vòng, cuối cùng đâm sầm vào tường mới dừng lại.
"Là ai? Chơi kiểu gì quá đáng vậy?"
Yoru ôm lấy cái chân đã bầm tím tức giận hét lên, hắn thức tỉnh năng lực là siêu tốc độ, dù cho tư chất của hắn chỉ là hạng F tầm thường, nhưng tốc độ đã không phải người thường có thể sánh được, toàn lực chạy thì có thể so với một chiếc xe máy.
Ngã với áp lực đó mà chỉ bị bầm chân là quá may mắn rồi.
"Haha! Tự vấp ngã lại còn đi trách người khác? Bọn nhà nghèo chúng mày có còn biết xấu hổ không?"
"Định ăn vạ à?"
"Thiếu tiền thì nói, bọn này bố thí cho!"
Trong đám người vây xem truyền đến vài tiếng chế nhạo châm chọc. Những ngày gần đây Yami ép bọn học sinh này thở không nổi, hắn căn bản là một người điên, không kiêng dè gì cả, nghèo khó sợ giàu, giàu lại sợ điên, bọn họ luôn cảm thấy tựa như rất có thể người bị đánh tiếp theo sẽ là mình.
Giờ tốt rồi, có thông tin rằng rất có thể hắn sẽ bị đuổi học, từ sáng đến giờ Yami vẫn chưa trở lại, đó lại càng khẳng định thêm giả thuyết này.
Oán khí hai hôm nay cuối cùng cũng được nhả ra, lập tức bọn chúng liền tìm đến Yoru - người có quan hệ không tệ với Yami để trút giận. Cái đó gọi là giận cá chém thớt, bọn này không dám dây vào mày, lại không dám đυ.ng vào bạn mày sao? Giờ mày bị đuổi học rồi, làm gì được bọn này đây?
Yoru giận nghiến răng nghiến lợi, lũ khốn nạn này. Chỉ biết ỷ mạnh hϊếp yếu, gặp kẻ mạnh hơn thì im như thóc run rẩy, với kẻ yếu hơn thì nghênh mặt ra vẻ ta đây.
Nhưng giận thì giận, hắn cũng chỉ có thể đem cơn giận này nuốt xuống, không nói đến việc hắn tư chất thấp, chỉ việc đám người này đông như vậy, mỗi thằng vả cho một cái cũng có thể đánh hắn cả mẹ cũng nhìn không ra.
Yoru nén giận, cố để mình không mất bình tĩnh mà xung động. Hắn cố đứng dậy, tập tễnh bỏ đi, nhưng chưa đi được vài bước đã bị đá một cái lộn nhào lần nữa.
"Hahahahaha!!!!!!!"
Xung quanh lập tức vang lên những tràng cười lớn.
Yoru cố bò dậy, mặt tái mét đi vì giận, rặt một lũ khốn khϊếp.
"Khinh người quá đáng!"
Hắn thét lên, rồi bị một lòng bàn chân cứng như thép nguội lạnh lùng giẫm bẹp xuống, l*иg ngực và mặt đập mạnh xuống hành lang.
"Tao khinh người quá đáng đấy, mày có thể làm gì tao?"
"Hahahahaha!!!!"
"Trách thì trách mày yếu quá!"
Âm thanh mỉa mai cùng những tiếng cười châm chọc như từng nhát dao cứa vào lòng Yoru, hai bàn tay hắn siết chặt lại, tới mức móng tay đâm rách cả da khiến máu tuôn ra.
"Cản đường quá! Tránh ra!"
Ầm!
Đột nhiên ngay lúc này, một giọng nói thờ ơ lạnh nhạt vang lên, rồi chỉ nghe một âm thanh trầm đυ.c, áp lực trên người Yoru bỗng biến mất.
Hắn lật người lại nhìn xem chuyện gì xảy ra, liền trố mắt ngoác mồm.
Ngay trong tầm mắt hắn là một thiếu niên tóc trắng, một tay đút túi quần, tay kia thì chậm rãi từ trên không rút về.
Cái tên vừa giẫm lên người hắn giờ đang treo lủng lẳng như quả mướp, đầu lút sâu vào trần nhà.
"Yami!"
Vẫn còn chưa kịp ngồi dậy, nhìn thấy thiếu niên tóc trắng này, Yoru không khỏi tỏ ra vui mừng.
Rất nhiều học sinh, nhìn thấy hắn sắc mặt cũng biến ảo không ngừng, khó coi, sợ hãi, khủng hoảng,... vô cùng đặc sắc.
"Má ơi! Đây chẳng phải là cái thằng điên kia sao?"
"Hắn tên gì nhỉ?"
"Yami thì phải!"
"Nữ tính quá vậy?"
"Be bé cái mồm thôi, nó cho mày thành nữ tính thật luôn giờ!"
"Không phải nó bị đuổi học rồi sao?"
"Làm sao tao biết!"
"...."
Xung quanh liền nhao nhao loạn cả lên, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người thiếu niên tóc trắng vẫn thờ ơ đạm nhiên kia.
Yami đảo mắt nhìn qua đám người ban đầu bao vây Yoru lại, trong chốc lát, bọn chúng liền bị ánh mắt kia dọa suýt tè ra quần, sắc mặt trắng bệch.
Hắn cúi người đỡ Yoru dậy, cũng không chú ý đám người thêm nữa.
"Không sao chứ?"
"Còn chưa chết được, chỉ là bị đánh thôi, trước đây không phải hai ta cũng bị như cơm bữa sao? Mày không bị đuổi sao? Sáng giờ đi đâu vậy?"
"Tao muốn đi, chúa cũng không giữ được, đồng dạng, tao muốn ở, cũng chẳng ai đuổi được."
"Không bị đuổi thì tốt rồi!"
Yami vỗ vỗ vai Yoru, không nói tiếp, hắn lại đưa mắt nhìn quanh đám người một lượt.
"Là ai? Vừa nãy ai cười?"
Hắn đột nhiên hỏi một câu không đâu, nhưng nghe vào tai đám người lại chả khác gì Diêm Vương tra xét, họ nhìn nhau rồi lập tức đưa tay chỉ trỏ xung quanh.
"Ồ! Tất cả hả? Nếu các ngươi thích cười tới vậy..."
Trong khoảnh khắc đó, hắn và Yoru biến mất tại chỗ.
"...thì cứ cười cho đến toét mồm đi!"
Giọng nói thì cứ vang vọng trong tai đám người.
"Haha..."
"Hahaha!!!"
"Haha! Sao tao lại cười! Haha!"
"Ha! Không dừng lại... Haha... được Hahaha!"
"Hahahaha...."
......
"Mày đã làm gì vậy?"
Phía hành lang vọng đến không ngớt tiếng cười làm Yoru lạnh gáy.
"Chúng muốn cười mà, tao chỉ giúp chúng thôi, giúp chúng cười liên tục suốt hai mươi bốn giờ, cười đến ngoác cả mồm."
"...."
......
Bệnh viện trung ương của thành phố, Koumei với cơ thể bị bỏng nặng do nhiệt lượng của tia sát bắn trúng giờ đang nằm trên giường bệnh, cả cơ thể băng bó trông không khác gì xác ướp.
Bên cạnh hắn là một thanh niên anh tuấn, vẻ mặt trầm ngâm, hắn chăm chú nhìn Koumei một lúc, rồi lắc đầu bỏ ra.
"Yuusuke! Koumei không sao chứ?"
Như đang chờ sẵn phía ngoài, thiếu nữ thấy hắn bước ra thì lo lắng hỏi.
"Tạm thời thì không sao! Ít nhất không nguy hiểm tới tính mạng! Nhưng..."
"Nhưng sao?"
"Otome, cô không cảm thấy hơi lạ sao? Với thực lực của Koumei, chút vết thương này không tới mức lập tức lành ngay, nhưng nhiều lắm là khoảng vài ngày đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi chứ? Đằng này, tiến triển lại vô cùng chậm chạp, quả thật là kỳ quái!"
"Phải! Anh nhắc tôi mới để ý, quả thật chuyện này có gì đó quái lạ! Kẻ đánh bị thương Koumei này quả không tầm thường!"
Otome nghe Yuusuke nói thì cũng gật đầu trầm tư, Koumei là người tiên phong xâm nhập vào nơi được cho là trọng điểm bồi dưỡng siêu năng lực gia trước bọn họ. Vậy mà còn chưa được vài ngài đã trọng thương thành thế này, nơi đó thật không đơn giản, ngọa hổ tàng long.
"Không, chuyện này có lẽ không liên quan đến tên đối thủ của Koumei lúc đó, tôi nghe nói là hắn đã sợ tới mức quay đầu bỏ trốn, chuyện này hẳn là có người khác xen vào!"
"Người khác xen vào? Nhưng là ai?"
"Không biết! Nhưng có lẽ người đó không có thiện ý chào đón chúng ta rồi. Rất có thể là các thế lực thù địch đang ngăn cản chúng ta điều tra, cũng có thể chính đám người siêu năng lực gia kia cũng đã đánh hơi được gì rồi!"
"Xem ra thế tục cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ, thật thú vị, lần này thì có thể không buồn chán rồi!"
Otome cười duyên nói, trước giờ cứ mãi tu luyện bên trong cấm địa của Tinh Tú Cung, làm cô phiền chán muốn chết, lần ra ngoài thử luyện này, thật sự là đạt được niềm vui ngoài ý muốn mà. Càng không đơn giản, càng có ý nghĩa, lại càng thú vị, không phải sao?
"Thật là chờ mong nha! Cao trung Đệ Nhất phải không? Hi vọng nó sẽ khiến mình bớt buồn chán đi, siêu năng lực gia, rốt cục thì các ngươi mạnh tới mức nào?"
Otome càng nghĩ lại càng háo hức mong chờ, cô lật tay một cái, lập tức một bộ áo liền xuất hiện trên tay cô, thình lình chính là đồng phục nữ của cao trung Đệ Nhất.