Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 61: Vô tâm

Yami cũng không trở về lớp mà đi thẳng ra bên ngoài, vốn dĩ hắn định lên lớp ném cặp rồi rủ rê Yoru đi nhà ăn trường học để sáng, nhưng trải qua việc này, tốn thời gian nãy giờ chắc hẳn nhà ăn trường đã chẳng còn bao nhiêu thứ để lựa chọn nữa rồi.

Nên Yami quyết định bây giờ ra ngoài ăn, còn về việc trễ giờ học? Ôi dào, hắn đến trường cũng chỉ để chơi chứ có học hành gì, hơn nữa, cho là hắn thật muốn học, thì bọn họ có gì để dạy hắn? Để Yami dạy ngược lại bọn họ còn có thể nghe được.

Bước đi trên đường lớn, Yami liếc mắt quanh quất để tìm một quán ăn tấp vào, hưởng thụ mỹ vị thế gian, hắn vẫn khá là có hứng thú.

Và rồi, một cảnh tượng lọt vào tầm nhìn của hắn.

Cách Yami không xa, bị đám người vây quanh nhìn lấy, là một thiếu nữ đang vô lực, run rẩy quỳ trên đất, ánh mắt rưng rưng chực khóc, trên cổ treo một tấm bảng ghi dòng chữ "cha mẹ mất sớm, em gái ở nhà bệnh nặng, rất cần tiền" bên cạnh là một hộp bánh cũ đã rỉ sét chứa vài đồng bạc lẻ.

Thiếu nữ không thể nói là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng vô cùng thanh tú, lại thêm vẻ mặt như chực khóc kia, quả thật khiến lòng người đồng cảm, nhìn thấy mà thương.

Luôn có một số người đi đường, nhìn thấy thiếu nữ, lại dừng chân một chút, đọc lấy dòng chữ rồi để vào trong hộp bánh mấy tờ tiền lẻ.

"Hờ!"

Yami khóe miệng chau lên một nụ cười, hắn không vội đi nữa, mà tựa vào một thân cây đứng nhìn như đang xem một vở kịch.

Vào lúc này, dị biến phát sinh.

Một đám thanh niên ăn mặc như côn đồ, lái xe tới lượn quanh vài vòng, rồi dừng lại trước mặt thiếu nữ.

"Ồ! Người đẹp, sao em lại ngồi đây?"

"Dang ra để tao coi cái nào!"

"À ra là một cô bé đáng thương!"

"Theo bọn anh một đêm đi, đảm bảo em muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu tiền!"

"Không những vậy, cô bé còn được sướиɠ như tiên nữa kìa! Ha ha!"

Bọn chúng cười to và bắt đầu vây quanh cô bé, nói ra những lời châm chọc và thô tục.

Thiếu nữ như một con gà con mất mẹ, sợ hãi cuốn người lại, nhìn cũng không dám nhìn, cả người run lẩy bẩy.

Người xung quanh càng lúc càng đông, nhao nhao tức giận, thấp giọng mắng chửi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, không ai dám tiến lên vì sợ phiền phức, chủ yếu vẫn là ôm tâm tình xem kịch hay.

Nhân tính, đôi lúc chính là tàn khốc như thế.

Bên kia, Yami vẫn là thờ ơ nhìn lấy, trong đáy mắt thậm chí còn treo lên một chút châm chọc và hứng thú.

"Và rồi, nhân vật chính xuất hiện..."

Hắn lơ đễnh nói, không hề có ý tiến lên giúp đỡ.

"Giữa ban ngày ban mặt, lại dám hϊếp đáp kẻ khác như vậy, không thèm coi ai ra gì sao?"

Một giọng nói lạnh lùng cất lên, uy nghiêm chính trực. Lũ lưu quanh liền quay đầu lại nhìn, đám đông quần chúng đứng xem cũng thức thời tản ra hai bên. Hiện ra trong tầm mắt mọi người, một nam một nữ, sóng vai nhau đi tới.

Cô gái xinh đẹp vô cùng, so với diễn viên hạng A cũng không thua kém, dáng người mảnh khảnh, mặc một bộ váy thể thao màu trắng kết hợp cùng vớ cao và một đôi giày ba ta, lộ ra tươi trẻ cùng thanh thuần.

Người con trai thì anh tuấn cao ráo, khí chất phi phàm, cũng đang mặc một bộ áo thể thao màu xanh thẫm, vừa nãy, chính là hắn lên tiếng.

Hai người này, trùng hợp chính là Otome và thanh niên Yami đã từng gặp qua một lần trong Thiên Thượng Nhân Gian.

Mấy tên lưu manh nhìn nhau, tỏ vẻ không hiểu, chuyện này, diễn biến hình như có hơi sai kịch bản.

"Mày nói gì hả cái thằng kia?"

Một tên tức giận bước ra chỉ vào mặt thanh niên quát lớn.

"Ta nói là các người nên biến đi trước khi ta ra tay."

Thanh niên mặt không đổi sắc, đạm mạc trả lời, trong giọng nói ẩn chưa kiêu ngạo.

"Mày tưởng mày là ai? Kiêu ngạo như vậy! Dám phá hoại chuyện tốt của bọn ông, chuẩn bị mềm thây chưa? Đừng lo bạn gái của mày, bọn ông sẽ yêu thương chăm sóc giúp mày!"

Tên lưu manh kia cười lạnh, chỉ tay qua phía Otome nói, rồi rút ra một cây gậy bóng chày nhằm thẳng đầu thanh niên đập xuống.

Rắc!

Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm đυ.c, lưu manh bay ngược ra sau, rớt xuống chân Yami cái độp, hít vào thì nhiều, thở ra thì ít, gậy bóng trong tay hắn nát tan.

"Chuyện gì xảy ra?"

Không ai kịp nhìn thấy gì, trừ bỏ thiếu niên tóc trắng đang tựa người vào thân cây kia. Nhao nhao kinh ngạc hỏi, thiếu nữ đang co rút run rẩy kia cũng trừng lớn mắt.

"Cùng lên!"

Mấy tên lưu manh thấy không ổn, đều rút lấy vũ khí cùng nhảy vào tấn công thanh niên.

Nhưng mà không có bất kỳ ngoại lệ nào, tất cả đều bay ngược ra sau, rêи ɾỉ không ngừng.

"Ta nói lần cuối, biến đi!"

Thanh niên kia ngạo nhiên mà đứng giữa đám lưu manh đang nằm lăn lốc, vẫn đạm mạc ra lệnh.

Bọn lưu manh sợ hãi dìu nhau đứng dậy, cuốn cuồn dắt xe bỏ chạy. Thiếu nữ kia trong ánh mắt giờ phút này cũng chỉ còn một mình bóng hình của hắn.

Mọi người xung quanh bỗng nhiên không biết ai bắt đầu, hưởng ứng vỗ tay một tràng.

"Không sao rồi!"

Otome tiến lên, dịu dàng đỡ thiếu nữ dậy.

"Cảm... cảm ơn đã giúp em ạ!"

Thiếu nữ cúi đầu lí nhí nói.

"Em của em bị bệnh sao? Cầm lấy viên thuốc này về cho em ấy uống, tiền chị không mang nhiều, chỉ có nhiêu đây!"

Otome lấy ra một cái bình nhỏ, và đưa đến trước mặt thiếu nữ, cùng ví của mình.

Thiếu nữ nhận lấy ví và bình nhỏ từ tay Otome, thật lâu cúi đầu, cuối cùng ngẩng đầu lên, định nói cảm ơn lần nữa, đáng tiếc, không nhìn thấy hai người kia đâu nữa.

.......

"Tại sao lúc nãy anh không giúp?"

Yami một tay đút túi quần, nhàn nhã bước đi, nhưng đột ngột giọng nói khiến hắn phải quay đầu lại nhìn.

Otome vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, có chút hoài nghi, chất vấn.

"Tại sao ta phải giúp chứ?"

Yami thờ ơ đáp.

"Cô bé đó rõ ràng đáng thương như thế, nếu em và Yuusuke không đến, có phải anh vẫn chỉ định đứng nhìn thôi không?"

Otome tức giận nói, chính cô cũng không hiểu tại sao mình tức giận, cô hi vọng Yami phủ nhận câu hỏi của mình.

"Phải các ngươi xuất hiện hay không xuất hiện, ta vẫn sẽ chỉ định đứng nhìn thôi! Đáng thương, ta không thấy vậy, thứ ta thấy là một trò cười!"

Nhưng đáng tiếc, hi vọng của Otome bị một câu nói của Yami đập cho nát bứng.

"Yami! Anh thay đổi rồi, Yami trong ký ức của em tuy ít nói nhưng rất tốt bụng..."

"Ai rồi cũng phải lớn thôi! Xã hội bất công nuôi ta lớn, cuộc đời khốn nạn, dạy ta khôn."

"Anh thật sự thay đổi rồi!"

Otome sững người, trong mắt cô lúc này, Yami thật sự quá xa lạ.

"Thay đổi? Không hề, ta gọi đó là sự trưởng thành."

Yami vẫn vậy, thờ ơ lạnh nhạt.

"Ngươi!"

Thanh niên kia nãy giờ vẫn im lặng, bước tới chộp cổ áo Yami.

"Bỏ ra, ta không muốn nói lại lần hai đâu."

Yami băng lãnh nhìn vào thanh niên kia, nhàn nhạt nói.

"Ngươi dám ăn nói như vậy sao? Ngươi có biết cô ấy là..."

"Yuusuke! Bỏ đi!"

Thanh niên kia định nói gì đó, nhưng bị Otome ngăn lại, đành phải buông cổ áo Yami ra, căm tức nhìn hắn.

"Yami! Xem ra chúng ta thật sự đã trở thành người hai thế giới rồi..."

Otome thật sâu nhìn vào đôi mắt Yami, nỗ lực tìm kiếm lại ánh mắt hiền lành của cậu bé năm xưa, nhưng cuối cùng chỉ thất vọng vì trong đôi mắt đó cô chỉ nhìn thấy một sự trống rỗng...

Vốn dĩ, Otome vẫn còn chút hi vọng, rằng Yami một ngày nào đó sẽ bước chân vào thế giới của cô, nên mới để lại hai món đồ kia, có lẽ, Yami là tình kiếp cô phải vượt qua, để đạt cấp độ cao hơn cô phải chặt đứt thứ cảm xúc này, cho nó một dấu chấm hết.

Nhưng, bây giờ...

Cô đã thật sự không vấn vương nữa rồi, tình kiếp, cũng không khó vượt qua như tưởng tượng.

"Đi thôi, Yuusuke!"

Otome quay người bước đi, nhìn cũng không nhìn Yami thêm một cái nào, kể từ lúc này, hai người chính thức không còn dù chỉ là nửa phần quan hệ.

Yami cũng lười để ý Otome nghĩ thế nào, một đóa hoa trong l*иg kính mà thôi, có tư cách gì phán xét hắn đây?

"Thay đổi? Kẻ thay đổi là ngươi, Otome!"

Hắn lẩm bẩm rồi rút ra di động.

"Đại nhân? Thật ngạc nhiên khi ngài chủ động gọi cho tôi! Chuyện trừng phạt sao rồi? Lũ đó đúng là ngu học mà..."

Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh của Tenma, Yami đợi hắn xổ một tràng xong mới đạm nhiên nói.

"Quên chuyện đó đi, trong địa bàn của ngươi có một nhóm người giả đáng thương lừa gạt tiền, cầm đầu là một con nhóc khoảng 17-18 tuổi ngươi biết phải làm gì chứ?"

"...Tôi hiểu rồi, đại nhân!"