Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 65: Ta nếu là ma...

Yami hiện tại cũng không vội trở về, con ranh đó cứu được bọn người kia, không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho chúng, dù sao hắn cũng không muốn bị lũ tôm tép làm phiền.

Cả cái tên thần thánh xuẩn ngốc kia nữa, ngày hôm nay, hắn muốn diệt thần.

.......

Một nơi không thể tìm thấy trên bản đồ, một ngọn núi cao như mũi thương xuyên thủng bầu trời, nơi đó tên là Thánh Sơn.

Tọa lạc trên đỉnh của Thánh Sơn, là một tòa cung điện nguy nga ngạo nghễ ở đấy, bốn phương bao phủ trong biển mây, dưới ánh trăng đêm lại trở nên hùng vĩ và kỳ bí vô cùng.

Bên trong cung điện hoàng kim, một tên thanh niên mặc lấy kim bào đứng chắp tay.

"Các ngươi còn dám trở về?"

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa thần uy cao thượng. Phía sau hắn, bốn người quỳ rạp cúi đầu, chính là bốn người doanh nhân vừa bỏ chạy lúc nãy.

"Chủ Nhân, người của Tinh Tú Cung đột ngột xen vào, cô ta lại mở được Thiên Nhãn, sự tình hoàn toàn vượt ra khỏi khống chế của chúng tôi..."

"Tinh Tú Cung dám ngăn cản Chủ Nhân, lại xúc phạm thần uy, không thể tha thứ cho chúng được."

"Đúng vậy! Lũ này thật sự không đặt chủ nhân trông mắt!"

"Chúng đáng chết vạn lần!"

Bốn người lần lượt lên tiếng, biện minh cho thất bại của mình, cũng đồng thời tố cáo tội lỗi của Tinh Tú Cung.

"Tinh Tú Cung sao? Lại còn là Thiên Nhãn..., quả thật là có chút bất phàm, nhưng..."

Kim bào thanh niên nghiền ngẫm nói, trong giọng nói đối với Tinh Tú Cung, đối với Thiên Nhãn có vài phần tán thưởng, nhưng thoại âm lại càng lúc càng đanh lại.

"...thì tính sao? Xem thường thần dụ, là ai cũng gϊếŧ! Đối mặt với thánh thần, dù cho chúng có bất phàm ra sao, cuối cùng cũng chỉ là sâu kiến yếu ớt, chỉ có thể tuyệt vọng run rẩy."

Hắn quay người, tay phải nâng lên, bốn quả cầu ánh sáng phân biệt bay vào bốn người kia.

"Ta sẽ lại cho các ngươi một cơ hội, lần này, hãy đem Tinh Tú Cung toàn diệt đi, để cho người đời lần nữa nhớ rằng, thần uy là không thể phạm..."

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía dưới Thánh Sơn.

"Ồ! Ta còn đang nghĩ kẻ dám gϊếŧ con ta là kiêu hùng phương nào! Liệu có phải một chân mệnh thiên tử khác không, thì ra chỉ là một tên ngu đần, vậy mà dám tự dẫn xác tới đây. Haha! Xem ra ta quá lâu không hiện thế, ngay cả một phàm nhân cũng nghĩ rằng có thể tùy tiện xâm phạm ta,..."

Hắn tùy tiện cười nói, nhưng thoại âm lại không chứa một chút ý cười, có chăng chỉ là băng lãnh.

"Chủ Nhân, để tôi đi bắt hắn đến đây!"

Thanh niên miệng toét đứng lên, kích động nói, đây là cơ hội để hắn lấy công chuộc tội.

"Chờ đã, để xem hắn có thể đi được tới đâu, dẫu sao có thể tìm ra Thánh Sơn cũng coi như là có vài phần thực lực."

Nhưng kim bào thanh niên hất tay ngăn lại, châm chọc nói.

"Phải! Toàn bộ Thánh Sơn được bao phủ trong Vô Cực Trùng Huyễn Trận, không có Chủ Nhân cho phép, bất kể là ai cũng không thoát được, chỉ có thể vĩnh viễn lạc đường, ngươi gấp cái gì!"

Thiếu nữ môi tím lắc đầu nói.

"Vô Cực Trùng Huyễn Trận có kinh người khả năng, có thể khiến tâm trí người khác rối loạn, hắn có thể hay không tĩnh táo bước đi cũng là một vấn đề."

Thanh niên âm nhu gật đầu đồng ý với thiếu nữ môi tím.

Oanh!

Gã doanh nhân cũng định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp cất lời đã phải im bặt dừng lại bởi tiếng động thật lớn vọng tới, cả tòa Thánh Sơn cũng trở nên kịch liệt rung động.

Tiếp theo đó, từ trước cửa cung điện truyền đến tiếng bước chân đạm nhiên đều đều vang lên.

Không quá lâu, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ, đó là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, mái tọc bạc trắng phản chíu ngân quan lấp lánh dưới ánh trăng, hình ảnh có chút yêu dị.

"Ngươi!"

"Không có khả năng!"

"Làm sao có thể?"

"Vô lý!"

Bốn người kia đồng loạt trừng mắt thét lên, Vô Cực Trùng Huyễn Trận, cả bốn người nếu không được chủ nhân cho phép, cũng không cách nào thoát đi. Thiếu niên trẻ tuổi này làm sao có khả năng đó, điều này thật không thể tưởng tượng.

Thiếu niên không nói lời nào, chỉ đưa tay lên không bóp lại một cái, bốn người lập tức hóa thành sương máu phiêu phù trong không khí, đến chết cũng chẳng biết tại sao mình chết.

Phía sau bọn hắn, kim bào thanh niên trầm tư nhíu mày, hắn không vì bốn người kia chết đi mà thống hận hay phẫn nộ, chỉ là vài tên thuộc hạ, muốn bao thì có bấy nhiêu.

Chẳng qua là hắn không hề cảm thấy trên người thiếu niên này có bất kì dao động năng lượng nào, kẻ này hoàn toàn chỉ là một người bình thường.

Nhưng nếu chỉ là người bình thường, thì làm sao có khả năng vượt qua Vô Cực Trùng Huyễn Cảnh? Làm sao có khả năng không một tiếng động gϊếŧ bốn người kia? Lẽ nào sao lưng hắn còn tồn tại một thế lực bí ẩn nào đó giúp đỡ?

Phải! Chỉ có khả năng này! Rất có thể tên thiếu niên này chỉ là một con rối, còn kẻ chủ mưu thật sự đang ẩn núp đâu đó, kẻ này tám chín phần mười là một vị thần.

Vì chỉ có thần thánh mới có khả năng che giấu thần thánh mà thôi.

"Ngươi là ai?"

Hắn không nhìn thiếu niên trước mắt, mà đưa mắt ra xung quanh tìm kiếm, lớn giọng hỏi, nhưng không hề có tiếng trả lời.

"Mục đích của ngươi là gì?"

Cũng không có tiếng trả lời.

"Được lắm! Nếu như ngươi không chịu ra mặt, ta sẽ nghiền chết con rối của ngươi vậy!"

Vẫn như cũ, chỉ có giọng nói của hắn vang vọng trong đại điện.

"Hừ! Xem ra ngươi cũng chỉ là một công cụ thôi hả! Chủ nhân ngươi hoàn toàn không quan tâm ngươi sống chết! Cũng phải thôi, phàm nhân ti tiện, ai sẽ quan tâm chúng sống hay chết?"

"Hả?"

Yami hơi ngạc nhiên thốt ra một chữ, hắn chỉ định quan sát thánh thần của Trái Đất là một dạng tồn tại thế nào thôi.

Nhưng thứ hắn nhìn thấy là một thằng dở người tự biên tự diễn, trong thoáng chốc cũng làm hắn không biết phải nói gì.

"Ta không gϊếŧ hạng vô danh! Xưng tên đi, để ít nhất ta có thể nhớ ngươi đã từng tồn tại, coi như là chút khoan dung độ lượng của một vị thần trước sinh mệnh nhỏ yếu đi!"

Kim bào thanh niên không để ý tới biểu cảm đờ ra của Yami, hắn bước ra một bước, tỏ ra bao dung nói.

"Ta không thích nói tên cho cái thứ sắp bị ta tiêu diệt."

Yami lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói, cả thánh thần cũng là một lũ đầu óc có vấn đề, thế thì đừng hỏi tại sao chỗ này mấy thằng não lợn ngu học lại nhiều như vậy.

Hắn mất đi hứng thú tìm hiểu thần thánh trái đất, không nói thêm gì nữa, một bước đi lên.

Một luồng chí cao áp lực kinh khủng buông xuống, tất cả những vì sao trên bầu trời ảm đạm phai mờ, bóng tối từ cơ thể Yami điên cuồng dâng lên phóng thẳng qua khỏi tầng ôzôn, tạo thành một cột đen xuyên thẳng vào biển sao.

Rất nhanh, bóng tối tan đi, một bóng đen hình người từ từ hiện ra ngay vị trí Yami vừa đứng lúc nãy.

Tinh thần kim bào thanh niên căng ra như dây đàn, nhìn chằm chằm vào bóng người vừa xuất hiện từ khí đen, cảm giác nguy cơ nồng đậm trước nay chưa từng có như thủy triều ập đến.

Cuối cùng, cây cột trụ đen tối phóng vào tận biển sao kia cũng tản đi, bóng người trong đó hoàn toàn hiển hiện."Dám hỏi ngươi là ai?"

Kim bào thanh niên ánh mắt mười phần ngưng trọng, đề phòng hỏi.

"Xem ra ngươi thật sự là ngu, nếu không cũng không hỏi câu hỏi ngu xuẩn này."

"Không thể nào là ngươi!"

Thật ra kim bào thanh niên cũng ẩn ẩn đoán ra kết quả, chỉ là sự kiêu ngạo của một vị thần khiến hắn không cách nào thừa nhận sự thật này.

Phàm nhân sâu kiến lắc mình một cái biến

thành một tồn tại mà khiến bản thân phải căng thẳng sợ hãi. Đây là nghịch chuyển khủng bố cỡ nào?

Hắn gào lên, một đấm vung ra, nhìn như tùy tiện lại vô cùng quyết đoán. Trong lòng bàn tay, đại đạo quy tắc điên cuồng vận chuyển.

Hắn sống qua vô số năm tháng, cuối cùng trở thành một vị thần, trải qua nhiều không đếm xuể biến cố.

Nhưng cũng là lần đầu gặp phải trường hợp này. Lúc này đây hắn chỉ có thể đi đến một kết luận, trong lúc kẻ kia không kịp phản ứng, xuất ra một đòn mạnh nhất, chỉ có như thế mới có cơ hội thắng.

Chẳng qua là, hắn đánh giá Yami vẫn còn quá thấp.

Ầm!

Đối với tất sát kích kia, Yami chỉ là hời hợt vung ra một đấm, khí đen khuấy động, lập tức vặn nát cánh tay của kim bào thanh niên, vẫn không hề dừng lại, đấm thẳng vào l*иg ngực hắn.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, kim bào thanh niên cực tốc văng ngược, trực tiếp bay ra khỏi trọng trường trái đất, xung lực vẫn không dừng lại, tiếp tục lao vào vũ trụ.

Mà Thánh Sơn dưới một đấm hời hợt này, cũng bị xung kích san thành bình địa.

"Ngươi là ác ma! Tuyệt đối là ác ma! Xúc phạm thần uy, đã thương thánh thần, chuẩn bị chịu Thiên Đạo Thẩm Phán đi! Thế giới rộng lớn, nhưng không có chỗ cho ngươi trốn đâu!"

Mượn lực phản chấn, kim bào thanh niên ý đồ bỏ chạy, vẫn không quên buông một câu ngoan thoại, giữa chân không, vậy mà giọng nói của hắn vẫn vang vọng truyền đi, hoàn toàn lật đổ thường thức vật lý.

"Ta nếu là ma..."

Nhưng lập tức, một anh thanh lãnh đạm trực tiếp truyền vào não hắn, khiến nổi sợ trào dâng tột cùng.

"...Thiên thượng, Địa hạ, thế giới vô thần!"

Trong tận cùng kinh hãi, kim bào thanh niên bị bóng đêm nuốt chửng chẳng còn sót lại bất kỳ tàn dư.

Một vị thần cứ thế chết đi. Đến tận lúc chết, hắn vẫn không thể nào hiểu được, "thứ kia" thật sự là gì.