Nhìn cả vùng không gian đã trở nên rách nát không chịu nổi, Kokuren thở ra một hơi dài, thật tốt một lần ra ngoài chơi, không ngờ loại tình huống như thế này cũng gặp được.
Yami đương nhiên cũng nhận ra, vùng không gian này đã trên bờ vực hủy diệt rồi, Leviathan cũng không phải là hắn, không hề khống chế tản mác ra năng lượng như vậy, đã vượt qua quá xa khả năng chịu đựng của nơi này, không trực tiếp đổ sụp đã là rất hay rồi.
Sự thật thì Leviathan rất mạnh, chỉ dựa vào hình dáng con người muốn tiêu diệt nó độ khó rất cao, nên Yami phải sử dụng một chút quyền năng đem sự sống của nó hoàn toàn xóa đi.
"Đã sử dụng rồi thì tiện tay khôi phục vùng đất này cũng không sao. ***** ***** *******. Thưởng Ngoạn Thời Gian!"
Dứt lời, đôi mắt đột nhiên trở nên đen nhánh mà trống rỗng một cách lạ kỳ, Yami giẫm chân xuống một phát.
Trong nháy mắt, trước cái nhìn kinh hãi của bốn thiếu nữ, cả vùng không gian vậy mà khôi phục lại bình thường, cả những người bị khói đen nuốt mất kia, cũng bắt đầu hiện ra thân thể, lần nữa hiện ra thế gian, chỉ là đều đã ngất đi.
"Ngươi... ngươi... có thể hồi sinh người chết?"
Kokuren một mặt bàng hoàng, lạ lẫm quan sát Yami, cô run rẩy hỏi, trong mắt tràn ngập chờ mong, hồi sinh người chết, đây là cỡ nào mỹ hảo năng lực.
Gϊếŧ người dễ, cứu người khó, phá hủy đơn giản, trùng kiến phức tạp. Bản thân vùng không gian này không chịu nổi sức mạnh tàn phá của Leviathan và Yami mà rách như cái nùi giẻ đã đủ làm bốn người chấn kinh rồi.
Nhưng hiện tại thì Yami đang làm gì?
Đây là bật nào khả năng?
"Không! Lúc này ta còn không có năng lực đó đâu."
Nhưng Yami chỉ lắc đầu nhẹ đáp, thật sự, sống chết của một người dính dáng đến quá nhiều chuyện, tùy tiện hồi sinh một sinh mệnh có thể ảnh hưởng lớn lao tới vận mệnh sau này, đó là bài học mà hắn đã phải trả một cái giá quá đắt để có thể hiểu được.
"Vậy những người này là sao?"
Kokuren hơi thất vọng hỏi lại.
"Những người đó không chết, họ chỉ bị con cá kia trực tiếp nuốt vào bụng thôi, ta chỉ đơn giản là ném họ trở ra. Những người thật sự đã chết, ta không thể cứu sống."
Nghe hắn nói vậy, bốn người mới chú ý, người chủ trì và hộ vệ phía sau hắn không có trong những người kia, hẳn là đã thật sự chết rồi.
"Chúng ta về thôi!"
Yuu giật lấy ống tay áo Yami nói, xảy ra chuyện này cô bé cũng chẳng còn tâm tình gì ở lại chơi nữa, tin chắc những người kia cũng không còn muốn tổ chức Đại Hội gì nữa.
"Để chị gọi cho Alice."
Kokuren gật đầu.
.........
"Chúng ta nên tìm ai giúp đây?"
Đã chạy ra khỏi không gian, giờ đang ngồi trên chiếc máy bay tư nhân lượn lờ trên không trung dãy núi cổng vào tiễu không gian thứ nguyên. Alice mím môi nhìn lấy đoàn người như ong vỡ tổ tràn ra phía dưới, cô cắn răng hỏi Micheal. Tên áo trắng kia có thể cứng chọi cứng ngang cơ với Yami, lại thêm một đám thú vương, sự thật là lúc này Alice không nghĩ ra ai có thể giúp bọn họ được cả. Kẻ mạnh hơn Yami trong ấn tượng của cô cũng có vài người, nhưng họ đều mắt cao hơn đầu, cao cao tại thượng chắc gì đã chịu giúp đây? Hơn nữa cho dù chịu giúp thì liệu họ có đến kịp không cũng là cả một vấn đề. Micheal cũng suy ngẫm kỹ lại, quả thật cường giả mà hắn biết đều không có một ai ở gần cả.
"Động tĩnh lớn như vậy, tin chắc rất nhanh sẽ truyền đến tai của những thế lực lớn, họ sẽ rất nhanh tới thôi. Nhà Kirisame và Vạn Bảo Các cũng có người ở đây, hẳn họ đều có cách thông báo ra ngoài."
Jin Matou thấy hai người lo lắng như vậy, đành lên tiếng nói. Hắn chỉ là nói bừa, liệu các thế lực khổng lồ kia biết tin thì có đến cứu không cũng là một ẩn số, hi vọng duy nhất chỉ là Vạn Bảo Các và nhà Kirisame.
Brừm! Brừm!
Trong lúc đoàn người còn đang lo sợ, đứng ngồi không yên, di động của Alice bỗng rung lên.
"Là Kokuren!"
Cô mừng rỡ nói rồi nhận cuộc gọi.
"Kokuren cậu không sao chứ? Mọi chuyện sao rồi? Tớ lo lắm."
Không chờ Kokuren nói gì, Alice đã liên lập tức hỏi ngay.
"Mọi chuyện không sao rồi..."
Một lúc sau, Alice tắt điện thoại, trên mặt viết đầy vẻ chấn kinh cùng vui mừng.
"Sao rồi?"
Đoàn người thấy biểu cảm của cô như vậy thì hỏi.
"Kết thúc."
Alice nhẹ thốt ra hai chữ.
"Kết thúc?"
"Phải! Kết thúc rồi, không sao cả! Họ đang trở ra, chúng ta đi đón họ thôi!"
Nghe vậy, Micheal vui mừng lập tức điều khiển máy bay bay đến chỗ hẹn mà Alice nói.
Sau đó đoàn người cùng ngồi máy bay trở về thành phố, không ai đi hỏi nhóm Yami cái gì đã xảy ra, nhưng họ ẩn ẩn cảm thấy được, chuyện này mười phần chắc chín là do Yami giải quyết. Nghĩ vậy Tenma với Jin trong lòng đối với Yami kính trọng càng sâu, lần này họ lựa chọn không sai, đứng ở Yami một bên, tuyệt đối có tương lai sáng lạng.
Tenma cảm thấy mình quên gì đó, nhưng hưng phấn trong lòng làm hắn kệ luôn.
Alice ánh mắt phức tạp liếc Yami, hắn càng nổi trội, anh cô với Kokuren càng không có khả năng.
Micheal thì không nghĩ tới vấn đề đó, trong mắt hắn lấp lánh hi vọng. Trải qua việc hôm nay, hắn có thể chắc chắn rằng nhóm Kokuren mạnh dược như vậy, hoàn toàn là nhờ Yami. Phải nắm chắc cơ hội này, nhất định phải để hắn nhận mình làm đồ đệ.
Ngồi máy bay nhanh hơn đi xe, nhưng quảng đường vẫn là khá xa, khi đoàn người về tới thành phố thì cũng đã gần trưa.
Tenma lúc này mới nhớ ra mình vẫn để chiếc xe ở chốn kia, bất đắc dĩ hắn và Jin phải bắt Taxi trở về.
Micheal ôm chân Yami không tha, xin hắn nhận mình làm đệ tử, vì hắn quá phiền, Yami nhất quyết lấy tay đập lên đầu hắn, hắc ám lan tràn bao trùm lấy Micheal khiến hắn cứng đờ.
"Ngươi làm gì?"
Alice sợ hãi kêu lên.
"Im lặng!"
Yami nhìn cũng không nhìn Alice, quát lên.
Giờ phút này, trong đầu Micheal như có vô số kinh văn vang lên, những dòng chữ không ngừng truyền vào trong ý thức của hắn, khắc lên linh hồn.
"Tự mình cảm nhận đi! Ta không nhận học trò!"
Yami nhàn nhạt nói, hất Micheal ra khỏi chân mình, quay bước vào trong.
Một lúc sau khi tỉnh hồn, Micheal hướng phía Yami thật sâu cúi đầu, sau đó dẫn theo Alice rời đi, hắn biết, bằng mình tư chất chỉ có làm chướng mắt Yami, để Yami thu bản thân làm đồ đệ đã là không có khả năng. Nhưng chỉ bằng vào phần này tri thức, với hắn đã là thật lớn kinh hỉ.
Đối với việc này, Yami hoàn toàn không để trong lòng, hắn nhìn ra được, Micheal bản chất cũng không xấu, chỉ là tiện tay truyền cho hắn tri thức về một ít thuật pháp, còn là loại tri thức gì, hắn nhất thời không nhớ ra, chỉ nhớ được tên của nó hình như là Hoán Long Bí Thuật.
.......
Lúc này, trong tiểu không gian thứ nguyên kia một người trung niên quý khí bức người, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn lấy quang cảnh phía trước, sau lưng hắn, Sakata và Hono cung kính cúi đầu.
"Chuyện này là sao?"
Người đàn ông này là các chủ của Vạn Bảo Các, hắn nhận được tình báo là tiểu không gian thứ nguyên nơi chi nhánh này bị tấn công, liền dẫn theo một đám cường giả tới cứu viện, vậy mà khi đến nơi, trừ một vài người chết, lại chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra, mọi thứ vẫn bình thường, bình thường một cách đáng sợ.
Hắn không nghĩ Sakata và Hono dám gạt mình, cho thêm mười lá gan họ cũng không dám.
Nơi này chắc chắn đã bị tấn công, còn kém chút sụp đổ, rất nhiều người chết, lẽ ra mọi chuyện phải là như thế. Nhưng hiện tại, dường như chẳng có gì đặc sắc xảy ra cả, việc này quá quỷ dị, đã vượt qua tầm hiểu biết của hắn rồi.
Chỉ có thể suy đoán rằng, một ai đó đã ra tay cứu lấy nơi này trước khi hắn đến, và người này sâu không lường được, mạnh mẽ tới khó tin. Nếu là vậy chuyện này hắn không quản được, cũng không quản nổi.
Đã không nghĩ được cũng không cần phải nghĩ, hắn quay đầu nhìn lại hai người phía sau.
"Được rồi! Chuyện này dừng ở đây! Không nên nghĩ nhiều nữa! Phải rồi, hôm trước các ngươi có báo với ta là nhận được hai loại đan dược mới, không ngại lấy ra cho ta nhìn một chút chứ?"
Sakata và Hono lập tức lấy ra tờ công thức cùng với đan dược thành phẩm đưa lên cho hắn xem.
Trong khoảnh khắc, mắt hắn trừng to, kèm sau đó là không cách nào hình dung hưng phấn.
"Hai ngươi nói thứ này là từ một thiếu niên đưa ra?"
"Xác định!"
"Nếu là vậy! Thiếu niên này tuyệt đối đáng giá để Vạn Bảo Các kết giao..."