Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 52: Kết thúc

Cái đầu lâu kia hiển nhiên là của Bạng Ma Vương, bị Yami trực tiếp vặn xuống dễ dàng như vặn đầu một con mối, không có lấy một tia chống cự, căn bản là không cách nào chống cự.

Từ nãy đến giờ, Yami đều có tình lãng tránh chiến đấu, chẳng qua là vì để nhóm người Kokuren có thời gian rèn luyện.

Hắn nếu ra tay, với áp đảo thực lực, rất nhanh liền sẽ kết thúc.

Leviathan con mắt lấp lánh, cũng không vì nữ nhân bên người chết đi mà phẫn nộ, hồng phấn khô lâu mà thôi, nếu muốn có thể tìm tới một đống.

"Quá tuyệt! Vậy ra ngươi đúng là kẻ mạnh nhất ở đây! Có thể có một đối thủ xứng tầm, thật sự là hưng phấn!"

Hắn hưng phấn cười lớn, rốt cục lựa chọn bỏ qua bốn người Kokuren, hướng Yami ra tay.

Một đôi cánh, không, là một đôi vây mở rộng ra sau lưng, lan tỏa hắc ám, đem cả người hắn cũng bao phủ lấy, cả người áo trắng cũng như bị nhuộm đen, dường như vực sâu ác quỷ. Hắn vẫn luôn tươi cười, một nụ cười tà mị ngập tràn từ tính, vẻ mặt lộ rõ mười phần hưng phấn.

Một tiếng ầm vang, không ai nhìn rõ hắn ra tay thế nào, mặt đất dưới chân Yami bị nện nát, cả quảng trường rộng hơn mấy nghìn mét vuông sụp đổ, đáng sợ vết nứt lan tràn bốn hướng kéo dài, lũ người đang quỳ kia một mặt thẫn thờ chấn động, cấp tốc đứng dậy tráng đi, phải biết, tiểu không gian thứ nguyên này có ma trận bảo hộ, trình độ bền bỉ so với bên ngoài kia đâu chỉ gấp trăm lần, đây là cỡ nào sức mạnh. Một chiêu này nếu dùng ở bên ngoài, không chừng có để lập tức oanh nát một thành phố cũng là có thể. Ngắn ngủi thất thần qua đi, những người này nhao nhao bỏ chạy, giờ còn không trốn, đợi đến bao giờ? Kẻ đối đầu với ác ma kia kia không cần biết là ai, chỉ cần câu cho họ chút thời gian bỏ trốn, vậy là đủ rồi. Còn về sống chết của hắn? Ai sẽ quan tâm. Rất nhanh, cả khu vực trở nên trống rỗng rất nhiều, chỉ còn lại đó nhóm Kokuren cùng các thú vương, Tenoji và bị bắt giữ nhóm người Alice. Mọi sự chú ý của Leviathan lúc này đều tập trung vào Yami, nơi nào còn để ý một bầy sâu kiến? Tùy ý chể chúng chạy đi.

Ở gần đó, Tenoji cũng hưng phấn không thôi, có chủ nhân ra tay, tên kia thế nào còn sống được? Chỉ tiếc là không được tự tay trả thù

Động tĩnh bên này cũng khiến cho phía bốn người Kokuren và cùng họ chiến đấu các thú vương ngắn ngủi chú ý.

Hai phe nhất thời dừng tay, đồng nhất nhìn về trung tâm cái hố kia, bụi mù tản đi, tại nơi đó, dù mặt đất sụp đổ, Yami vẫn hời hợt đứng ở vị trí cũ, không có lấy một chút tổn thương, đạp không mà đứng.

"Mạnh! Ngươi mạnh lắm! Rất tuyệt!"

Leviathan mặt treo đầy hưng phấn tươi cười, lộ ra một chút điên cuồng, hoàn toàn mất hết hình tượng ban đầu.

"Hắn vậy mà không chết..."

Tenoji kinh sợ, dưới một kích uy lực kinh khủng như vậy, Yami lại hoàn toàn không chút tổn thương, hắn mơ hồ cảm thấy bất an.

Chuyện này dường như không đơn giản như trong tưởng tượng, hoàn toàn đã thoát khỏi phạm vi khống chế.

.....

Leviathan lấy tốc độ cực nhanh lao đi, đã hoàn toàn vượt xa phạm vi của tốc độ âm thanh thậm chí so với tia chớp càng nhanh hơn, để lại trong không khí một vệt dài đường ma sát, trong nháy mắt đến gần Yami, không có hoa lệ tuyệt chiêu, hắn chỉ vung lên móng vuốt thẳng vào cổ thiếu niên tóc trắng.

Đáp trả, Yami cũng vung lên nắm đấm của mình.

Oanh!

Đấm và vuốt va chạm, tạo ra kinh người sóng xung kích, lấy hai người làm trung tâm lực kích quét sạch những gì trên đường đi của nó, cả vùng không gian cũng kịch liệt rung lên.

Cho dù là thú vương cũng không dám đến quá gần, không chết cũng trọng thương nếu trúng phải lực xung kích đó, lập tức lùi xa.

Tenoji trừng lớn mắt nhìn đáng sợ xung kích đến gần, hắn muốn chạy, nhưng hoàn toàn không có khả năng chạy thoát. Phía sau hắn, đám người Alice cũng mặt mày trắng bệch, sợ hãi tử vong đến gần.

Mắt thấy đoàn người giống như sâu kiến sắp bị đáng sợ sức mạnh quét đi.

Ba lớp phòng vệ lần lượt là gió, băng, đất xuất hiện, tuy rồi cũng bị sóng xung kích đánh tan, nhưng cũng vừa may hoàn toàn chặn được uy lực của nó. Đám người chỉ bị hất lăng vài vòng, cũng không tổn thương gì.

Tenoji lòm còm bò dậy, chưa kịp vui mừng vì sống sót sau đại nạn, đã bị Kokuren chán ghét đá bay.

"Chạy đi, nhanh rời khỏi nơi này!"

Cởi trói cho đám người Alice, Kokuren nhẹ giọng nói.

"Còn các cậu thì sao?"

Alice lo lắng hỏi.

Kokuren nhìn sang phía Yami, hai người kia đã đánh nhau kéo đến giữa không trung, lại nhìn sang đám thú vương chuẩn bị xuất kích lần nữa, cô trả lời.

"Yami đang chiến đấu! Cấp độ này tớ không thể giúp được, nhưng bọn này cũng có đối thủ mà."

"Để bọn anh giúp..."

Micheal lập tức đề nghị giúp đỡ nhưng lại bị Yuu cắt ngang.

"Không hiểu sao! Mọi người chỉ làm vướng chân thôi..."

Một câu nói lại khiến Micheal im bặt, phải rồi, hắn quá yếu... Nắm lấy Alice, Micheal lập tức quay người bỏ chạy.

"Anh! Chúng ta..."

Alice định nói gì đó nhưng Micheal không cho cô cơ hội đó.

"Không giúp được gì đâu, bọn họ... ở quá xa! Chúng ta chỉ có thể chạy thôi, thật nhanh chạy đi, tìm người tới giúp."

Micheal chát đắng nói, đôi tay âm thầm siết chặt.

Nghe Micheal nói, Alice chỉ có thể im lặng ngoáy đầu lại nhìn, tại nơi đó, chiến đấu lần nữa bộc phát.

.....

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp tiếng vang từ không trung vọng tới, Yami và Leviathan, nắm đấm và móng vuốt đã va vào nhau không biết bao lần.

Ầm!

Lại một tiếng vang lên, Leviathan giật ngược bay lui, hai cánh tay tê rần, móng vuốt đứt gảy, lớp vảy trên tay bong tróc nhuốm máu. Bên kia, Yami vẫn mặt không biểu tình, nhàn nhạt liếc hắn.

Ngắn ngủi giao thủ, đã có thể nhìn ra ai đang thắng thế.

"Hahahaha!"

Trong tình cảnh như thế, Leviathan lại điên cuồng cười lớn. Đôi vây phía sau vũ động, lại một lần nữa cực tốc lao về phía Yami.

Ầm!

Không khí nổ tung, điên cuồng lực xung kích lần nữa bạo tạc, dù là ở giữa không trung, nhưng vẫn đem mặt đất, núi non gần đó san phẳng.

"Thật mạnh!"

Leviathan bay ngược ra ngoài, khạc ra một ngụm máu, nhưng nụ cười càng lúc càng đậm. Khí đen toàn thân phát tán, bao trùm lấy hắn như một bộ chiến giáp, cả người năng lượng điên cuồng dâng lên, sức mạnh cực lớn đề thăng.

"Lại tới!"

Hắn định lao tới, lại muốn cùng Yami cứng đối cứng. Nhưng trong khoảnh khắc một nắm tay đột nhiên xuất hiện che khuất đi tầm mắt của hắn.

Oanh!

Leviathan gương mặt bị đấm nát, răng môi lẫn lộn, cả bộ chiến giáp vừa hình thành cũng vì đó vỡ vụn.

Hắn như một tia chớp đen lao xuống mặt đất, cực tốc mà đi. Nhưng có thứ còn so với hắn nhanh hơn, trước khi Leviathan và mặt đất va chạm, hắn đã bị đạp bay lên không, rồi lại bị một tát đón đầu văng đi, liên tiếp như thế.

Hơn mười giây sau, Leviathan toàn thân xương cốt vụn vỡ, áo trắng tan tác xác xơ, vảy toàn thân bong tróc, chật vật không chịu nổi.

"Hahahahaha!"

Tuy vậy, hắn vẫn điên cuồng cười lớn, cực kì chật vật cũng cực kì hưng phấn, hoàn toàn là một tên điên.

"Nghìn vạn năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên có thể khiến ta chật vật tới mức này, để đáp trả, ta sẽ dùng toàn lực."

"GRàoooooooooooooooo!"

Hắn gào lên một tiếng, hắc ám lan tỏa, nuốt chửng lấy cơ thể hắn, càng lúc càng to lớn, như một đám mây đen tuyền bao phủ cả phần không trung phía trên quảng trường.

"Hỡi các thú vương! Hãy dâng hiến sinh mệnh cho ta!"

Từ trong đám mây đen truyền đến giọng nói của Leviathan cùng tiếng cười điên loạn của hắn, sau đó những xúc tu quái dị tuôn ra khỏi đám mây, quấn lấy những thú vương đang chiến đấu cùng nhóm người Kokuren.

Những thú vương kia tiếp xúc với xúc tu lập tức hóa ra nguyên hình, kích cỡ khổng lồ. Chúng vùng vẩy muốn trốn đi, nhưng lại không cách nào chống cự lại được cuối cùng đều bị kéo tiến vào trong đám mây.

Mơ hồ trong đó truyền ra tiếng cắn nuốt rợn người.

Cuồng phong nổi lên, cuốn lấy mọi thứ, đám mây dần ngưng hình thu cô đặc lại, từ từ hiện hữu ra hình dáng của một thứ gì đó rất to lớn.

Qua hơn mười giây nữa, nó triệt để thành hình, đó là một con cá voi quái dị khổng lồ. Đôi vây xòe lớn như hai cánh, dưới bụng là một đám xúc tu, trong miệng lởm chởm răng nanh.

"GRÀOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!"

Nó gào lên, rung thiên chấn địa. Áp lực như muốn đè sập cả vùng không gian này, phải nói, phiến không gian này không chịu nổi năng lượng khổng lồ của nó, gần như đứt gãy sụp đổ.

Nhóm người Kokuren kinh ngạc không cất nổi nên lời, khụy chân xuống trước áp lực khổng lồ kinh khủng của nó, đổi lại là người khác, sớm đã nằm bẹp dí ra đất.

Giữa không trung, Yami cũng phải mở mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy hình dạng thật của Leviathan.

Vẫn biết hắn là một con cá to, nhưng to thế này thì... ăn bao giờ hết đây?

Khóe miệng hắn cong lên, Yami từ bên hông lấy ra khẩu Dersert Eagle không có đạn, chỉa về phía trước.Hắn hời hợt bóp cò.

Xẹtttt!

Một ánh đen xẹt qua giữa không gian, không rực rỡ chói mắt, cũng không có kinh khủng âm ba, chỉ là một đường thẳng tối đen vắt ngang thế giới, như lằn ranh phân định thế gian.

Phát bắn này, nếu được đặt tên, thì nó sẽ là [Ma Đạn Đế Vương].

Đem hình thể khổng lồ của Leviathan từ đầu đến đuôi xuyên thủng, đυ.c thủng luôn một cái lỗ xuyên qua vách tường không gian.

Áp lực khổng lồ của Leviathan tan biến cùng sinh mệnh khí tức của nó, cứ thế chết đi, chẳng cách nào thét thêm bất kì âm thanh nào nữa.

Và rồi trước khi cơ thể của nó đổ sầm xuống đất, Yami vung tay lên đem nó bỏ vào không gian thứ nguyên.

Hắn nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt các thiếu nữ, trong ánh mắt trừng to của họ.

"Kết thúc! Về thôi, tối nay các ngươi muốn ăn gì?"

Yami điềm nhiên cười hỏi, tựa những chuyện nãy giờ chỉ hời hợt không đáng kể, còn không quan trọng bằng việc tối nay ăn gì nữa.

"Gì...gì cũng được..."

Phải nén lại để không thất thố, khó khăn lắm họ mới nói ra được một câu.