Đã ba ngày qua kể từ khi Yami trở về từ Liên Võ Đại Hội, lẽ ra chuyến đi này cũng phải vài ngày đến một tuần, nhưng dị biến từ Leviathan không thể không làm nó kết thúc sớm, trải qua một chuyện như vậy, chẳng ai còn tâm tư so kè với nhau làm gì nữa.
Ngay tối hôm trở về đó, Yami lập tức trổ tài nấu nướng, hắn làm hẳn một nồi lẩu to cho mọi người ở Yozakura, mùi vị tốt tới mức bọn người Kokuren phải trợn mắt, há mồm và thề sẽ không đυ.ng tới đồ Yami nấu nữa.
Không phải hắn nấu ăn dở đi nơi nào, mà ngược lại Yami khá có tay nghề, chỉ là ngặt một nổi khi làm xong món nào hắn cũng cho cả hủ đường vào, nồi lẩu hắn làm phải nói là ngọt hơn chè, ngọt tới tận óc.
Dù chỉ ăn rất ít do nuốt không nổi món lẩu ngọt quá đáng như vậy, nhưng năng lượng tồn đọng trong nó cũng khiến cả bốn người ba ngày rồi chưa tiêu hóa xong.
Vậy nên cả ba ngày này thành viên của Yozakura chưa một ai bước chân ra đường, bốn người vì no không đi nổi, một người vì tính lười bạo phát.
Hôm nay, Yami cảm thấy nằm mãi ở nhà cũng không tốt, cứ nhàn hạ thế này có khi bản thân thật sự sẽ thành một con heo lười, dù hiện tại hắn cũng không kém heo lười là mấy.
Vì thế, lần đầu tiên sau ba ngày, hắn quyết định ra ngoài một chút, còn về đi đâu thì Yami định đến trường học một chút xem tình hình, dù có thể đến hiện tại đám bạn học kia vẫn đang nằm viện. Nhưng cứ đến xem một lần đã, cũng khá lâu rồi hắn cũng chưa đến trường.
......
Bước chân vào trường, Yami cảm thấy mọi việc hơi lạ, ai nấy cũng đều nhìn hắn bẳng cặp mắt soi mói, thậm chí có cười lạnh, vui sướиɠ trên nỗi đau của kẻ khác.
Mọi người nhìn Yami chỉ trỏ bàn tán, có người nói hắn vì không thể thức tỉnh thành siêu năng lực gia nên ghen tức tìm người đánh bạn cùng lớp đến nhập viện, cũng có người nói hắn không biết tốt xấu, bạn bè cùng lớp tốt bụng mời hắn đi ăn để an ủi hắn vậy mà tìm người vây đánh, sau đó thì hoảng sợ trốn biệt tăm cả mấy ngày,... tóm lại là trong lời đồn thì Yami đã trở thành vạn ác ma vương, người người căm ghét.
Một viên đá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nghìn tầng sóng, trong vòng mấy ngày, cái tên Yami Sora cơ hồ cả trường đều biết, từ giáo viên cho tới học sinh. Thậm chí hội đồng giáo viên đã có lần họp lại để bàn chuyện xử lý hắn, nhưng do chưa có chứng cứ xác thực nên chuyện này đành bỏ không.
Đối với xung quanh đủ loại ánh mắt, cùng nói xấu, Yami cũng không để ý, yêu thích nói gì thì cứ mặc xác chúng.
"Yami Sora! Đứng lại đó!"
Bỗng nhiên mấy bóng người chặn lại trước mặt Yami.
Yami ngẩng đầu, hơi chút liếc qua, hắn hình như cũng không quen mấy người này thì phải, chí ít một chút ấn tượng cũng không có.
Đó là một nhóm sáu người, thân hình cao to rắn rỏi, trên người còn đang vận trang phục võ sinh, có lẽ là người của câu lạc bộ võ thuật trong trường.
"Có việc?"
Yami vẫn là nhẹ phun ra hai chữ, đối mặt với sáu người cao hơn bản thân một cái đầu, hắn thần sắc vẫn như thường.
Học sinh xung quanh thấy cảnh này thì vội vàng tản ra, không muốn dây vào rắc rối.
"Mới sáng sớm, Yato kéo người tới tìm Yami muốn làm gì?"
"Tao nhớ rồi! Yato và Hanjo quan hệ rất tốt, Hanjo bị Yami hại phải nằm viện, là bạn thân thì phải ra mặt giúp chứ! Hắc hắc, lần này có trò hay để xem!"
"Phải! Yami gần đây trốn không dám đi học, còn không biết là đa số học sinh trong trường đều đã thức tỉnh và đến Khoa Siêu Năng học đi?"
"Hắn lần này thảm rồi! Giỏi đánh nhau thì sao? Cũng chỉ là một người thường! Đối với sáu cái siêu năng lực gia, còn không phải làm bao cát."
"Chậc chậc! Yato vậy mà cũng coi trọng hắn ghê, kéo một lúc tận sáu người, lần này tên kia có cánh cũng khó thoát!"
Mọi người xung quanh ồn ào nghị luận bàn tán, cũng có không ít người hả lòng hả dạ nhìn Yami.
Một kẻ bình thường mà thôi, vậy mà dám tìm người đã thương những siêu năng lực gia tương lai, đúng là đáng ghét. Bọn họ tự nhận trở thành siêu năng lực gia là đã bước lên tầm khác, cao cao tại thượng nhìn xuống thường nhân, vậy mà vị một kẻ tầm thường xúc phạm danh dự ai cũng cảm thấy một cục tức trong người, hôm nay nhìn hắn sắp bị ăn đập, tất nhiên là hả lòng hả dạ.
"Yami Sora, gần nhất mày rất ngông cuồng hả? Không coi ai ra gì? Siêu năng lực gia mà mày cũng dám đánh hội đồng?"
Tên mặc đồ võ sinh có vẻ là thủ lĩnh kia là Yato trong miệng đám người, hắn bước lên tiếp cận Yami, thân cao một mét chín lộ ra áp đảo hoàn toàn với Yami kẻ chỉ cao một mét bảy lăm.
"Đánh thì sao?"
Yami không giải thích, cũng không muốn giải thích, với đám mắt cao hơn đầu này có nói gì cũng là ngụy biện.
"Thằng ranh, mày còn không biết chúng tao giờ đã là siêu năng lực gia đi? Còn mấy ngày nữa Hanjo mới đi học trở lại, hắn nhờ tao dạy mày một bài học nhưng không được ra tay quá ác, vì Hanjo còn muốn tự tay trả mối hận này. Vậy nên mày cứ yên tâm, tụi tao chỉ đánh mày tê người th..."
Yato khom lưng, cúi đầu xuống, mặt gần sát tai Yami, thấp giọng cười nói.
Còn chưa dứt lời, hắn đã bị Yami một bàn tay đập úp sấp. Chỉ nghe bốp một tiếng, đầu hắn liền thân mật tiếp xúc với sân trường gạch đá.
"Ta ghét bị kẻ khác dựa vào quá gần, nhất là mấy thằng hôi miệng."
Một cử động kia làm mọi người sửng sốt, cả sân trường đột nhiên tĩnh lặng.
Yami vậy mà dám chống cự, hắn chẳng lẽ không biết sống chết là gì sao?
Cũng có người trợn mắt há mồm, Yato vậy mà bị Yami một bàn tay đập úp mặt, chưa nói đến Yato là một siêu năng lực gia, chỉ bằng vào hắn từng luyện võ và hai người dáng vẻ chênh lệch không ít thì việc này cũng đã khó tin rồi, từ sau việc của Okita, vẫn biết Yami giỏi đánh nhau, nhưng như thế này cũng là hơi quá.
Chẳng lẽ Yami cũng thức tỉnh rồi?
Mọi người nhất thời nghĩ tới một khả năng, nhưng chẳng phải tin đồn hắn không cách nào thức tỉnh sao?
Năm người còn lại cũng kịp thời phản ứng, nhất thời nổi giận.
"Mẹ nó! Mày vâyt mà dám đánh lén?"
"Có phải mày muốn chết rồi không?"
Năm người lập tức bao vây Yami lại, nhao nhao lao đến, đối với chuyện này, Yami chỉ là hời hợt một chân giậm lên đầu Yato, phảng phất như không nhìn thấy sắp bị tấn công.
Một ít nữ sinh nhát gan, không đành lòng nhìn phải che mắt lại, có giáo viên đi ngang, cũng không tiến lên ngăn cản mà cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Trong nháy mắt, năm người kia còn chưa kịp sử dụng siêu năng lực, đã phải giống như Yato bị một tay đập úp mặt, không ngóc đầu lên nổi.
Khung cảnh hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng khiến cả đám người lần nữa im lặng thậm chí ngẩn ra.
Yami quét mắt nhìn qua đám học sinh xung quanh, tất cả mọi người liền không hiểu thấu sợ hãi lui lại mấy bước.
Cuối cùng, cũng không hành động gì thêm, Yami một tay xách cặp một tay đút túi quần hướng lớp học đi đến.
Đám người sao khi hắn đi rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại cảm thấy khuất nhục và giận dữ, chỉ là một kẻ mồ côi nhà nghèo, có thể hay không trở thành siêu năng lực gia còn là một ẩn số, vậy mà dám không kiêng dè ngông cuồng như vậy, thậm chí ép nhuệ khí bọn họ xuống như vậy.
"Có gì đáng sợ chứ! Cũng là đánh bất ngờ mới thắng thôi!"
"Phải phải! Đợi đám người Yato dùng năng lực, kẻ nằm chắc chắn là hắn."
Cuối cùng đám người cũng không ai có can đảm đi lên tìm Yami kiếm chuyện, chỉ dám nói những lời nói xấu sau lưng để tiết hận. Thật sự là kẻ yếu bi ai.
......
Yami một người hành hung sáu người Yato, chỉ trong một buổi sáng truyền ra toàn trường, thậm chí lời đồn về Yami nghe đã khiến học sinh đến trình độ rác cả tai.
Có thể nói hiện tại danh tiếng của hắn cực kì thịnh, như mặt trời giữa trưa.
Đối với việc này, Yami cũng không biết, hắn chỉ hơi ngạc nhiên lớp học vậy mà cũng có người đến, dù vẫn mang thương tích, và chưa đủ hoàn toàn nhưng sỉ số cũng đã có hơn phân nửa.
Yoru thấy Yami đến thì tiện giải thích qua một lần, trong những ngày hắn nghỉ, trường học phân phát cho mỗi học sinh có tên trong danh sách Khoa Siêu Năng một ống nghiệm nhỏ màu xanh, sử dụng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng, thức tỉnh thành siêu năng lực gia, đồng thời trong quá trình thức tỉnh cũng có phần nào chữa trị thương tích, vậy nên mới nhanh như vậy đã có một vài người trong lớp xuống giường đi học được. Tất nhiên, Yoru cũng thức tỉnh rồi, nhưng năng lực của hắn chỉ là loại hình siêu sức mạnh, khá tầm tường, lại còn hơi yếu, hắn hiện tại chỉ nâng được khoảng một trăm kg mà thôi.
Giờ nghỉ trưa vừa xong, khi trở về lớp, Yami đã phát hiện trên bàn mình một mảnh giấy xếp được chặn lại bằng một viên phấn.
Trên đó đề ba chữ "Thư Khiêu Chiến" đỏ như máu, nổi bật trên nền giấy trắng.