Nghĩ tới đó liền thấy tăng nhân xăm mình phăm phăm bước tới chỗ nàng, Thu Oanh nuốt một ngụm nước miếng đắng ngắt trong miệng, phải rồi, cơ hội chỉ có một, vận dụng không tốt coi như xong đời. Nàng giả bộ kiệt sức không nhúc nhích, chỉ còn biết đứng thở hổn hển, người đu lên dây xích, đương nhiên là với thân hình và sức lực của nàng thì không thể khiến cho lò luyện đan suy suyển được. Tăng nhân xăm mình đoán là Thu Oanh đã hết đường chống cự, y toan giật sợi xích ra khỏi tay nàng, vừa tới gần bỗng y thấy có sát khí! Trong chớp mắt Thu Oanh liền chồm lên, nàng thòng xích qua đầu địch nhân, thuận lợi quấn một vòng, sau đó lách người ra sau lưng y, khiến y không kịp trở tay, việc còn lại chỉ là siết tới khi cổ y gãy nát thì thôi.
Diễn biến trong đầu nàng thì như thế, nhưng vừa hành động Thu Oanh liền phát hiện mình quá coi thường địch nhân rồi, ngay khi nàng chồm tới thì tăng nhân đã vung tay chắn ngang cổ, sợi xích ngay lập tức bị chặn lại, trật mất một nhịp nên nàng dù đã quấn được một vòng xích quanh cổ y, song không cách nào siết chết y được.
Ngược lại, một tay tăng nhân đủ khỏe để cự lại lực kéo từ phía nàng, chưa kể phản thủ của y cũng đang thả lỏng, chỉ cần kết hợp cả hai tay lại, tăng nhân xăm mình hoàn toàn gỡ được xích, thậm chí là kéo giật nàng về phía y cũng không khó. Mắt thấy kế hoạch đã sắp đổ bể, trong nỗ lực cứu vãn tình thế, Thu Oanh nghĩ không ra cách, nàng đành dùng hết sức bình sinh kéo ngược địch nhân ra sau, dù biết không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
- Rặt một đám ăn hại, nuôi phí cơm! – đang lúc nước sôi lửa bỏng, trụ trì đại sư vẫn đứng bên kia chửi không ngớt miệng, ngài nhiếc – có một con nha đầu như vậy mà gϊếŧ không xong, để nó làm ô uế cả chốn linh thiêng, lỡ mất giờ hoàng đạo để luyện phép, có băm vằm cả đám các ngươi cũng không hết tội đâu!
Chết tiệt! Thu Oanh chửi thầm một tiếng, nàng muốn đạp cho ngài một cước nữa quá, mồm miệng chua ngoa còn hơn cả đàn bà nữa. Có vẻ như suy nghĩ của Thu Oanh hoàn toàn biểu lộ ra mặt nên trụ trì đại sư thấy nàng lườm mình thì giật thót một cái, chắc bởi lâu rồi mới bị đạp đau như vậy nên ngài cun cút chạy ra phía sau lò luyện đan, chỉ dám ló mặt ra sừng sộ trừng lại nàng. Con rùa già khốn nạn, Thu Oanh chậc lưỡi một tiếng, có điều may cho nàng vì ngài diện mạo đúng là có trẻ trung, nhưng thể lực thì không còn trai tráng nữa, nếu không nàng đã có tới hai địch nhân cùng lúc rồi. Thu Oanh cũng không còn hơi sức đâu để ý tới nữa, tăng nhân xăm mình đã nới được sợi xích trên cổ y, nếu không mau nghĩ cách, e rằng y sẽ thoát được mất!
Đất bùn dưới chân trơn trượt khiến nàng không thể trụ vững, Thu Oanh nhìn tăng nhân xăm mình một cái, bỗng nàng quay về phía lò luyện đan, trong đầu lập tức có đáp án, phải rồi! Trong cái khó ló cái khôn, chính nàng vừa rồi cũng bị kéo lê lết dưới đất bùn này, cũng nên để cho y nếm thử cảm giác đó, ngay lập tức Thu Oanh tung một cước đạp vào kheo chân của tăng nhân xăm mình, y đang tập trung gỡ dây xích nên không có phòng bị bên dưới, trúng một cước đó của nàng đủ khiến y lảo đảo.
Trước khi tăng nhân xăm mình nhận ra ý đồ của Thu Oanh, nàng đã nhanh chân đá bồi thêm một cước nữa, đồng thời kéo thật mạnh sợi xích trong tay, lần này thì y không thể đứng vững, nhưng vẫn rất ngoan cố không chịu ngã xuống. Thu Oanh cười lạnh một tiếng, để xem ngươi có đứng được mãi không, vậy cũng hay, nàng chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, phen này tăng nhân xăm mình có chạy đằng trời! Tình hình lúc đó bỗng nhiên xoay chuyển chóng mặt, tăng nhân xăm mình loạng choạng giật lùi vài bước, cốt là không để cho mình bị kéo ngã, sợi xích quấn trên cổ khiến y chỉ có thể bước theo một hướng cố định, tới khi đầu xích đã căng ra, Thu Oanh liền dùng hết sức bình sinh kéo mạnh một cái.
Xèo xèo!
Aaaaaaaaaaaa
Tăng nhân xăm mình rống lên đau đớn, toàn bộ phần lưng của y đã áp vào mặt lò bằng đồng, tiếng da thịt cháy nghe xèo xèo. Đây chính là kế lấy mỡ nó rán nó, Thu Oanh mượn chính công cụ của địch nhân để áp chế địch nhân, vừa hay sợi xích này đủ dài để nàng vòng ra cạnh lò, nhờ đó mà có thể dùng lò luyện đan làm điểm tựa để gia tăng áp lực xuống mặt lưng đang cháy khét lẹt của tăng nhân xăm mình. Y gào lớn đến mức cảm giác cả căn phòng phải rung chuyển, khói trắng bốc ra nghi ngút, vì sợi xích không đủ dài nên Thu Oanh cũng đứng ngay cạnh vách lò, mặt và tay nàng là những nơi không được che chắn nên bỏng rát vô cùng, hơi nóng quả thực kinh người.
Tất nhiên là tăng nhân xăm mình đã vùng vẫy kịch liệt để thoát ra, uy lực không khác gì một con trâu điên, mấy lần Thu Oanh tưởng tuột xích rồi, nàng nhắm không thể chỉ dùng tay mà giữ được y, chỉ là bỏng ngoài da thì không thể khiến y quy hàng, phải giữ lâu hơn chút nữa, bằng chín tận xương thì thôi. Tình thế cấp bách khiến nàng không còn lựa chọn, bắt buộc Thu Oanh phải dùng chân đạp vào vách lò để trụ vững, dù cách một chiếc hài mới tới mặt đồng, nhưng vừa đặt chân lên nàng liền thấy gang bàn chân mình bỏng rẫy, tưởng chừng như hài sắp cháy đến nơi rồi. Lúc đó Thu Oanh toan thu chân về, nhưng thấy địch nhân vẫn còn rất hung hăng, nàng đành cắn răng chịu đau, đã làm tới bước này rồi thì không thể bỏ cuộc được, nhất định phải thắng!
Lịch kịch!
- Ngươi không phải là người! – trụ trì đại sư sợ hãi thốt lên – ngươi là quỷ!
- Lão nương còn hơn cả quỷ! – Thu Oanh gằn từng tiếng đáp lại.
Không phải sợi xích dịch chuyển, mà là dưới áp lực khủng khϊếp của hai người đè xuống lò luyện đan, đã khiến cho nó bị nghiêng đi. Nước bên trong tràn ra ngoài, căn phòng rất nhanh liền chìm trong hơi nước mù mịt, thoạt nhìn thì đây giống như một phòng xông hơi vậy. Thu Oanh cuối cùng cũng không thể giữ thêm được nữa, sợi xích bám hơi nước trơn như bôi mỡ, nàng tuột tay, người theo quán tính ngã ngửa ra sau, lò luyện đan lập tức trở về vị trí cũ, rơi đánh ruỳnh một tiếng long trời. Nàng ôm lấy chân lăn lộn mấy vòng trên đất, cởi hài ra xem mới thấy cả bàn chân đã đỏ lừ, gần như da đều đã bong hết, huyết dịch nhầy nhụa.
Thu Oanh đau muốn ngất đi được, thế này thì tăng nhân xăm mình có mười cái mạng cũng không sống nổi, quả nhiên hơi nước vừa tan đi, nàng liền thấy một cảnh kinh người. Tăng nhân xăm mình nửa ngồi nửa đứng áp lưng vào lò luyện đan, y gục đầu bất động, nhìn không ra là có gì bất thường, nhưng cả mảng lưng của y đã dính liền vào vách đồng, giống như da con cá rán dính vào chảo, không thể gỡ ra được. Mùi thịt cháy khét lẹt, Thu Oanh hít thở một chút liền buồn nôn tận họng, vừa đau vừa mệt khiến nàng đổ gục xuống nền đất, mặc kệ bẩn thỉu, mặc kệ địch nhân, giờ có chết nàng cũng chịu không dậy nổi nữa.
Chịu là chịu thế nào! Vừa áp tai xuống sàn Thu Oanh liền nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập vọng lại, ngay lập tức nàng vùng dậy, ai uiiii, chân nàng nhói lên, không có thời gian để xuýt xoa nữa, Thu Oanh nhận ra trụ trì đại sư đã biến mất, trong đan phòng giờ chỉ còn lại mình nàng. Bằng tốc độ nhanh nhất, nàng nhịn đau tập tễnh chạy ra hành lang, nhưng không chỉ là tiếng bước chân, còn cả tiếng người nói ồn ào mỗi lúc một gần hơn, phía trước vẫn tối om, nàng vội quay lại đan phòng, tìm thanh chủy thủ mà vừa rồi nàng làm rơi.
Rất có thể trụ trì đại sư đã gọi người xuống ứng cứu, phải mau chóng nấp đi trước khi bọn chúng quay lại. Chỉ nghĩ tới đó mà tay nàng bất giác run lên, dù không nói ra nhưng nàng thực sự đang sợ hãi, đối phó với một tên tăng nhân đã thân tàn ma dại như vậy, nếu phải đánh với cả chục tên một lúc, e rằng...
-Thu Oanh!
Rốt cuộc thì nàng cũng không kịp trốn đi đâu cả, bao nhiêu sức lực thực sự đều dùng hết rồi, hai mắt nàng đã mờ cả đi, thậm chí còn tưởng tượng ra đại tỉ đang đứng trước mặt mình, đại tỉ à, thật mừng là trước lúc chết còn được thấy tỉ, ta đã cố gắng lắm rồi, tỉ...
-Thu Oanh!
Khi mà nàng còn đang lẩm bẩm, thì Hà Anh liền đỡ lấy vai nàng, gọi lớn hơn nữa. Thu Oanh hai mắt liền sáng lên, đúng là đại tỉ rồi, đại tỉ bằng xương bằng thịt, ta không nhìn nhầm, ta không phải chết nữa, nhưng ta đau quá tỉ ơi! Ngay lập tức Thu Oanh khụy xuống, Hà Anh nhìn tiểu muội thương tích khắp người, thần trí nửa mê nửa tỉnh, gọi mấy câu mà chỉ ngẩn người ra không đáp, nàng lo lắng hỏi:
- Muội có nghe thấy ta nói gì không? Ta là Hà Anh đây, muội nói gì đi, đừng làm ta sợ.
- Ta... ta... -Thu Oanh bấy giờ mới bật ra thành tiếng – ta đau quá! Chân của ta, ta...
Đang lắp bắp bỗng nàng thấy xung quanh mình xuất hiện một đám người, Thu Oanh lập tức im bặt, nàng nghển cổ dáo dác nhìn. Bọn họ là từ trong hành lang đi ra, đếm sơ sơ cũng khoảng chục người, y phục có phần đặc biệt, quần chùng áo lĩnh tuyền một màu đen, phía sau lưng thêu hình hoa cúc trắng, có vẻ đều là nam nhân. Ai nấy lăm lăm khí giới bước vào đan phòng, nhìn bọn họ khiến Thu Oanh nghĩ mình đang bị bao vây.
Nàng nhớ ra Hà Anh trước đó còn quần thảo với đám tăng nhân, không biết bằng cách nào có thể chạy xuống đây, lại thấy áo trên người tỉ ấy loang lổ máu, lẽ nào là bị địch nhân bắt được nên áp giải xuống đây hành quyết? Thu Oanh toan hỏi,bỗng nàng thấy một người từ ngoài hành lang đi vào, người này cũng nhìn lại phía nàng, còn nhanh nhẹn lên tiếng trước:
- Cô nương bị thương rồi, tại hạ có đem theo thuốc, để tại hạ xem giúp cho.
- Tiểu sư phụ – Thu Oanh nhận ra người kia, sốt sắng hỏi – hai người không phải cũng bị bắt đấy chứ?
- Không phải, chính tiểu sư phụ đã cứu ta, kia đều là người đồng mình, muội chớ kích động, ảnh hưởng tới vết thương – Hà Anh xua tay, nói.
Thì ra sau khi Thu Oanh chạy xuống hầm không lâu, bên ngoài liền có biến, rất nhiều người mặc hắc bào xông vào Thiên Linh Tự, bọn họ đã bày binh bố trận với tiểu sư phụ từ trước, chỉ đợi thời cơ thuận lợi là tiến đánh. Kế hoạch tiếp theo diễn ra thuận lợi, theo như lời Hà Anh thì quân tiếp viện toàn bộ đều thuộc hàng cao thủ, vô cùng thiện chiến, đám tăng nhân ban đầu còn chống trả quyết liệt, rất nhanh một nửa trong số chúng liền bị gϊếŧ, số còn lại sợ chết đầu hàng, tổng là mười tám mạng cả thảy.
Mới nghe tới trụ trì đại sư đang cố thủ dưới đan phòng, vì quá lo lắng cho an nguy của Thu Oanh nên Hà Anh là người chạy đầu tiên xuống hầm. Trước đó nàng vẫn chưa nghe được tin tức gì, còn tưởng muội ấy đã gặp chuyện xấu rồi, may mắn vừa qua cửa liền thấy, tuy bị thương nhiều chỗ nhưng vẫn là còn sống.
- Bọn trẻ thì sao? – Thu Oanh sực nhớ ra một chuyện, vội nói – ta tìm thấy Uyên nhi rồi, tỉ tỉ, đứa con của ma nữ kia hóa ra vẫn còn sống, nó bị nhốt chung với rất nhiều đứa trẻ khác trong căn phòng bên kia, tỉ thấy chúng ra ngoài chưa?
- Thấy rồi, chúng đều ổn, muội đừng nói nữa, để yên cho tiểu sư phụ xem vết thương – Hà Anh nhìn bàn chân bị bỏng trợt hết da của Thu Oanh, gắt lên.
- Không! – thấy tiểu sư phụ lôi trong người ra một lọ sứ nhỏ, tay chuẩn bị tóm chân mình, Thu Oanh lập tức rụt chân về, quả quyết nói – nam nữ thụ thụ bất thân!
Chắc nàng đã quên là mình từng được nam nhân đây cứu từ dưới hồ sen lên, lúc đó cũng là do tình thế cấp bách nên tiểu sư phụ không câu nệ tiểu tiết, giờ đột nhiên nghe thấy vậy quả thực có phần bối rối. Hà Anh liền nhận lấy lọ sứ, theo chỉ dẫn của tiểu sư phụ đổ vào bàn chân bị bỏng của Thu Oanh, thì ra là rượu thuốc, mùi vị rất hắc, đổ tới đâu xót tới đó, Thu Oanh cắn môi không kêu một tiếng song nước mắt đã giàn giụa đầy mặt.
- Vết thương của cô nương cần được rửa thật sạch, nếu băng bó luôn sẽ rất dễ thối thịt, ta có mang theo người nhị đầu trùng, phiền cô nương quay mặt đi một lát.
Quay mặt đi làm gì? Thu Oanh tự hỏi, tất nhiên là nàng không chịu làm theo, muốn xem cái nhị đầu trùng mà tiểu sư phụ nói là cái gì, lại thấy Hà Anh đón lấy một quả trứng cút, nàng làm theo hướng dẫn đổ từ cái lỗ nhỏ trên vỏ trứng ra, nghe ọc ạch một tiếng, tiếp theo hai nàng lập tức chết điếng. Trong quả trứng cút là một ổ dòi, hoặc là như tiểu sư phụ nói là một ổ nhị đầu trùng, màu trắng, to bằng hạt gạo, chúng bò nhoay nhoáy trên bàn chân đầy huyết mủ của Thu Oanh. Tiểu sư phụ vội trấn an hai nàng, nói:
- Cô nương đừng sợ, nhị đầu trùng sẽ ăn hết huyết mủ trên vết bỏng, ta nuôi chúng hoàn toàn trong quả trứng này nên rất sạch sẽ.
Nói vậy cũng vô ích, cơ bản là Thu Oanh không nghe lọt tai, nàng trân trối nhìn đám dòi lúc nhúc, bàn chân cảm giác vừa đau vừa ngứa, tiểu sư phụ còn chưa nói xong thì nàng đã giãy lên, Hà Anh có vẻ bình tĩnh hơn, nàng nghi ngờ hỏi:
- Cách này có ổn không?
- Nhà ta ba đời làm thầy thuốc, mấy bệnh phỏng da, mưng mủ không gì tốt bằng nhị đầu trùng, chịu đựng một lát sẽ thấy kết quả ngay.
Thực tế thì nhị đầu trùng là một loại ròi, hai đầu của nó đều có chấm đen giống nhau, khi kết hợp với trứng có tác dụng tốt trong điều trị ổ viêm, lòng trắng trứng còn làm dịu vết thương tức thì, xong xuôi chỉ cần rửa lại một lần nữa bằng rượu thuốc là có thể yên tâm băng bó. Thu Oanh nghe tới đó thì đột nhiên quay ra hỏi:
- Ta tưởng tiểu sư phụ là người của chính phái, sao lại làm cả thầy thuốc nữa?
- Tại hạ tự là Triệu, tên Văn Thanh, không phải tiểu sư phụ, chỉ là chuyến này phải trà trộn vào Thiên Linh Tự nên mới xuống tóc như vậy.
Hóa ra là làm nội gián, Thu Oanh thầm ồ lên một tiếng, tướng mạo ưa nhìn như vậy mà lại đi tu thì thật uổng phí, cũng may là không phải. Nói như vậy thì nghĩa là bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu, hai nàng sau khi đã trải qua chuyện vừa rồi vẫn chưa rõ ngọn ngành ẩn tình bên trong, Thiên Linh Tự này rốt cuộc là nơi thế nào, mật thất, đan phòng, trụ trì đại sư, vân vân, nghĩ tới đâu cũng thấy toàn là dấu hỏi. Văn Thanh muốn đánh lạc hướng Thu Oanh nên mới thuật lại cho hai nàng nghe, đại để như sau:
- Thiên Linh Tự khởi thủy có tên là liên đăng tự, vốn là một ngôi chùa nhỏ bình thường, không hề có sư trụ trì nào cả, người duy nhất trông coi chùa là sư thầy Tuệ Tâm mà hai cô nương đã gặp hôm trước. Cách đây độ chục năm, có một nhóm tăng nhân tự nhận là đắc đạo từ trên núi xuống, thấy ở đây thiên thời địa lợi nhân hòa nên đã ở lại để giao giảng đạo pháp, bọn họ đem theo rất nhiều của cải, nói là ở nhờ nhưng chính là cướp trắng liên đăng tự, xây sửa thành Thiên Linh Tự to đẹp ngày nay.
Chuyện sau đó rất lằng nhằng, sư thầy bị đám tăng nhân đuổi khỏi Thiên Linh Tự, vì không biết đi đâu nên đành xin bọn chúng cho ở lại làm tạp dịch, hứa sẽ không dòm ngó công việc giao giảng đạo pháp của chúng. Thực chất sư thầy đã cao tuổi, cả đời chỉ quanh quẩn trong chùa nên không có nhiều đe dọa đối với đám tăng nhân đó, chúng còn tuyệt đối cấm sư thầy bước vào gian thờ chính, vậy nên suốt mười năm tiếp theo, sư thầy sống như người câm điếc trong chùa. Tại sao lại nói vây? Vì rằng Thiên Linh Tự sau đó trở lên rất nổi tiếng, trụ trì mới được lòng dân, là người đức độ và nhân từ, hết lòng cứu độ chúng sinh không quản công, cũng từ khi có ngôi chùa này nơi đây mới trở nên sầm uất và trù phú như vậy.
Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, sư thầy biết được trụ trì thường làm những điều khuất tất sau gian thờ chính, đặc biệt là mỗi lần chùa tổ chức làm lễ con nhang cháu bán, cái được truyền tụng là giúp cho gia chủ được mát mẻ, cuộc sống thuận lợi hơn, bằng cách đem con cái gửi lên chùa nghe tụng kinh, nhưng sau đó không đứa trẻ nào trở về nữa.
Kì quái hơn cả là gia đình chúng không lấy đó làm lạ, người nào người nấy cứ như chưa xảy ra chuyện gì, giống như đám trẻ không hề tồn tại, chưa kể là mỗi lần tham gia làm lễ, người dân thường được nhận một khoản tiền rất hậu đem về. Chính vì số tiền đó mà tiếng tăm của Thiên Linh Tự càng lúc càng lan xa, các trấn lân cận ít nhiều biết tới.
Điều mờ ám tiếp theo là việc nhà chùa phát chẩn bánh bao nhân thịt, dù ban đầu việc này rất khó giải thích cho dân hiểu, thịt này là đồ cúng tiến, nhà chùa không dùng nên đem chia cho mọi người hưởng, coi như là lộc thánh ai cũng được một ít. Sư thầy dám chắc chùa chưa bao giờ nhận thịt từ bên ngoài, trong chùa càng không nuôi con gì lấy thịt, vậy số thịt đó là từ đâu ra?
Mặc dù đầy một bụng nghi ngờ nhưng vì quá sợ thanh thế cũng như uy quyền của trụ trì, một phần khác là bởi dân chúng đã quá tin vào sự mị hoặc của nhà chùa, nên ngoài việc âm thầm nghe ngóng thì sư thầy không làm được gì khác. Cho tới cách đây không lâu, có một người tới chùa xin một xuất cơm chay, vì không có gì đền đáp nên đã xin bói một quẻ cho sư thầy.
- Nghe quen quen, người này hình như bọn ta từng gặp qua rồi – Thu Oanh nhìn Hà Anh nói, cách mà Văn Thanh miêu tả lão thầy bói quả thật khiến nàng nghi hoặc.
Đang tự hỏi bỗng nàng nghe thấy có người nói lớn, dường như có ai đó vừa từ trong hành lang bước vào:
- Bẩm, không tìm thấy trụ trì bên trong, e rằng y đã trốn thoát rồi ạ.
- Ở đây phát hiện thêm người nào nữa không? – một giọng trầm trầm vang lên.
- Bẩm, có một người, nhưng đã chết – vừa nói người đó vừa nhìn về phía lò luyện đan, ý muốn nói người chết chính là tăng nhân bị Thu Oanh nướng sống trên đó.
- Mau lục soát kỹ từng ngóc ngách trong mật thất này, cho người chốt chặt bên trên, không được để một con chuột nào lọt ra. Ta dám chắc y chưa chạy khỏi đây đâu.
- Là lão! -Thu Oanh nhỏm dậy nhìn, nàng lập tức hét lớn, kia chẳng phải là lão thầy xem bói tay cho nàng và Hà Anh hôm qua, trang phục có khác đôi chút, cùng là áo lĩnh đen thêu cúc trắng như đám người xung quanh, nhưng khuôn mặt và giọng nói thì không hề sai biệt.
Lão thầy tướng nghe Thu Oanh nói vậy thì nhoẻn miệng cười, lão cung kính hướng về phía nàng chắp tay hành lễ, điệu bộ có vẻ kỳ quái, đoạn nói:
-Lý cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, chuyến này gặp được đúng là ông trời đã ưu ái cho lão tam ta.
- Lão biết ta? Tỉ tỉ, chuyện này là sao? – Thu Oanh nhìn Hà Anh, lại thấy tỉ ấy cũng lắc đầu.
-Lý cô nương, Ngô cô nương, mấy năm không gặp thật sự đã quên rồi sao?
Vừa nói lão thầy tướng vừa lấy trong tay áo ra một vật, nhìn giống như lệnh bài, trên khắc một chữ "Huỳnh", biểu cảm đắc ý. Theo như hoa văn của lệnh bài thì đây là vật bất ly thân của Quỷ Khách, hai nàng vốn không biết chữ nên chỉ nhìn vào hình dạng để đoán định, nhưng đoán một hồi cũng không ra, Quỷ Khách các nàng từng gặp không ít, chỉ là chưa từng có ai biết được thân phận thật của hai nàng. Thu Oanh sốt ruột hỏi:
- Rốt cuộc lão là ai?
Ngay lập tức thấy vẻ mất hứng trên mặt lão thầy tướng, vòng vo nãy giờ vẫn không nhận ra, thật khiến người ta thất vọng mà. Lão thở dài, chán nản đáp:
-Huỳnh lão tam, Hạ Sinh chi Quỷ Khách.
Huỳnh lão tam? Cái tên này không phải muốn nói bừa là nói được đâu! Đệ tam quái nhân của Quỷ Khách, một trong ba người đứng đầu chi Hạ Sinh, người mà từ lâu đã lừng lẫy trong giang hồ, so với quỷ còn khó gϊếŧ hơn cả chục lần. Nhưng cái tên này còn đáng sợ với hai nàng bởi đây là người có quan hệ rất mật thiết với Lão Mẫu, nói một cách dễ hiểu thì Huỳnh lão tam là đệ tử thân tín của Lão Mẫu, năm xưa bỏ trốn hai nàng lo sợ nhất chính là sự truy lùng của người này, còn tưởng qua từng ấy thời gian sẽ không phải đề phòng nữa, chẳng lẽ giờ lại chạm mặt nhau ở đây?
- Thứ lỗi cho chúng tiểu nữ mông muội, chưa từng nghe qua đại danh của lão nhân gia đây – Thu Oanh lập tức đổi giọng nói, thầm nghĩ cũng may lão bị mù, nếu không hai nàng có chạy đằng trời.
- Vừa rồi nếu không có lão nhân gia cứu giúp, chúng tiểu nữ sợ rằng không thể qua khỏi – Hà Anh thấy Thu Oanh ra hiệu, liền tiếp lời, nói – ơn này nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp, có điều chúng tiểu nữ có việc phải đi trước, xin cáo từ.
Dứt lời liền đỡ Thu Oanh dậy, vừa hay chân nàng ấy cũng đã băng bó xong, có thể miễn cưỡng đi lại được. Huỳnh lão tam không ngăn cản, chỉ thong thả nói:
- Nhị vị cô nương có quên gì không?
Thu Oanh nhìn Hà Anh, như có thần giao cách cảm cùng nghĩ, có nhớ ra thì cũng phải cố mà quên đi! Hai nàng đồng tâm lắc đầu, bỗng từ phía sau Huỳnh lão tam có người chạy tới, níu tay các nàng vừa khóc vừa gọi:
-Thu Oanh tỉ tỉ, Hà Anh tỉ tỉ!
Cho tới giờ khi nhìn thấy Khả Uyên, hai nàng vẫn không hiểu tại sao đứa trẻ này lại biết tên mình, vì rằng tới một chút ấn tượng về nó các nàng cũng không có. Lẽ nào ma nữ kia cũng tới báo mộng cho nó biết, sẽ có hai người tên Thu Oanh và Hà Anh tới cứu, đứng trên lập trường một người mẹ giả thiết đó là hợp lý, chết thành ma hóa ra lại có cái hay. Nói chung hai nàng cảm thấy như vậy rất là hoang đường!
- Nhị vị cô nương không nhớ ra là phải thôi – Văn Thanh bên cạnh liền cắt ngang mạch suy nghĩ của hai nàng, lại chỉ vào chiếc lò luyện đan, nói – Tất cả là do thứ này, nó được đúc từ một nửa là thanh đồng và một nửa là vàng, gõ vào sẽ phát ra tiếng rất đặc biệt. Không ngân, không vang, vô cùng trầm thấp, muốn nghe rõ tiếng phải dùng đồ chuyên dụng, chính là một mảnh xương khô.
Muốn biết vì sao Văn Thanh lại có được những bí quyết này, phải kể tiếp sau khi Huỳnh lão tam bói tay cho sư thầy, trước đó lão đã có nghi ngờ về hành tung của những người trong ngôi chùa này nên mới tới đây tìm cách nghe ngóng, chỉ bằng vài lời gợi mở, sư thầy liền tin tưởng mà kể lại những điều mắt thấy tai nghe trong chùa. Huỳnh lão tam liền bảo với sư thầy sẽ quay về sắp xếp, nội trong ngày mai người của lão sẽ tới hỗ trợ, sư thầy chỉ cần nói trước có người cháu từ nơi khác muốn xin vào chùa làm chú tiểu, mọi việc về sau sẽ tự có phương hướng giải quyết.
Thế là Văn Thanh được lệnh trà trộn vào Thiên Linh Tự, quá trình không cần dài dòng, sau nhiều ngày nằm gai nếm mật, âm thầm thu thập thông tin, cuối cùng thời cơ đã đến. Hóa ra trụ trì đại sư và đám tăng nhân tay sai thực chất không phải người của chính phái, càng không liên quan gì tới nhà Phật, chúng tu tập một thứ tà đạo có thể cải lão hoàn đồng tên gọi là thông thiên linh thuật, nguyên liệu chính là sử dụng xương người nấu cao.
Ban đầu bọn chúng làm thổ phỉ trên núi, thường xuyên bắt gϊếŧ những người qua đường, hoặc liều lĩnh vào những làng mạc dưới chân núi để gϊếŧ người cướp xác, về sau trụ trì phát hiện ra rằng, càng là xương của người trẻ tuổi thì ăn vào càng khiến mình trẻ hơn. Vì nguồn nguyên liệu đột nhiên khan hiếm, chúng liền nghĩ ra cách giả dạng tăng nhân, dạo gần đây tâm linh giáo rất được lòng dân, miễn là ban phát cho chúng một vài lợi ích thì chúng sẽ tự nghe theo và cung phụng mình.
Ngoài nguyên liệu cần thiết, trụ trì còn có một bài phép rất thần kì, nếu như chỉ nấu cao thì không bao giờ có thể ra linh đan để cải lão hoàn đồng, phải có một phương pháp để thổi linh khí vào trong đó, giống như nói cao là phần xác còn bài phép là phần hồn, vậy mới biến nó thành thần dược, thứ mà từ cổ chí kim biết bao bậc đế vương thèm khát. Bài phép này không một ai biết, trụ trì tuyệt nhiên giữ kín, vì vậy mỗi ngày phải làm phép cho linh đan, y đều đóng cửa chùa và ngồi lì trong đan phòng một ngày một đêm.
Nơi y làm phép chính là mặt trước của lò luyện đan, có một chiếc bàn nhỏ phủ vải đỏ, trên đặt một chiếc mõ bằng sọ đầu lâu, dùi gõ cũng bằng xương, bên cạnh là một bát gạo sống vun cao, mười hai quả trứng xếp vòng quanh đống gạo, đã đập vỡ tám quả, và hai con mắt đặt trong bát máu chó.
Về phần đám dân đen mê muội đem con vào chùa sau đó không nhận ra mình mất con, đó là do bọn họ uống phải một thứ ma dược tên là nhang đồng. Cái tên của ma dược này được đặt theo lò luyện đan kia, bởi nhang đồng chính là tro đốt lò, không chỉ là củi gỗ thông thường mà còn có cả tóc của những đứa trẻ bị gϊếŧ hại. Nghe nói nhang đồng giống như canh Mạnh Bà, sau khi uống độ một tuần nhang sẽ tự nhiên quên đi mình từng có một đứa trẻ, ví như Hà Anh và Thu Oanh, nhang đồng chính là được pha vào chén trà mà sư thầy mời hai nàng uống, thả đèn hoa đăng xong hai nàng liền quên luôn sự hiện diện của Khả Uyên, đó chính là bởi tác dụng của nhang đồng. Sư thầy đã cố hỏi các nàng có quên gì không trước khi rời khỏi cổng tam quan, nhưng rốt cuộc thì ai đã uống chén trà đó đều sẽ nói không!
- Rất may là tại hạ đã tìm được cách để giải độc nhang đồng, hiểu nôm na là lấy độc trị độc, nhưng không phải là uống mà là nghe – Văn Thanh lấy một mảnh xương khô làm dùi gõ mõ, tiếp – chỉ cần gõ ba tiếng vào lớp vỏ bằng đồng pha vàng của lò luyện đan, nghe xong tự khắc nhớ ra liền.
Để minh chứng cho lời nói của mình, Văn Thanh bắt đầu gõ, mỗi tiếng cách nhau một quãng, mọi người xung quanh dẫu có lắng tai nghe cũng không nghe ra đó là tiếng gì, âm lượng như gió thoảng, chỉ hơi ù ù một chút trong tai, tưởng chừng rất vô dụng. Nhưng đối với Thu Oanh và Hà Anh, tiếng gõ lại nghe rõ như sấm đánh bên tai, từng hồi ngân vang, cứ liên tiếp ba tiếng ong ong rung màng nhĩ, cảm giác thấy được cả sóng âm lan truyền trước mắt, khiến cho đầu óc quay cuồng. Sau khi Văn Thanh ngừng gõ, phải mất một lúc hai nàng mới định thần được đang xảy ra chuyện gì, mọi chuyện dần khôi phục trong trí nhớ các nàng, từ lúc gặp gỡ Khả Uyên, rồi trên đường gặp phải những chuyện gì, sau khi vào chùa thì ra sao, vân vân. Hà Anh mừng rỡ ôm vai tiểu thư, nói:
- Bọn ta đã khiến tiểu thư cực khổ rồi, đừng khóc, từ giờ nhất định sẽ không để tiểu thư chịu uất ức nữa.
Đồng thời Thu Oanh liền hướng Văn Thanh và Huỳnh lão tam hành lễ, tìm lời phân trần:
- Chúng tiểu nữ đã chịu ơn của các vị đây, vậy các vị hãy cho một cái hẹn, vì trước mắt còn việc hệ trọng phải làm, nên xin được báo đáp về sau.
- Đây cũng là việc nên làm, nhị vị cô nương chớ nên nói đến ơn huệ, chúng tại hạ lấy làm hổ thẹn – Văn Thanh đáp lễ, tiếp – nhị vị cô nương nếu vội thì cứ lên đường, ở đây không phiền đến hai người nữa.
- Vậy không khách khí nữa, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này ắt có ngày gặp lại, chúng tiểu nữ xin cáo từ -Thu Oanh nhanh nhảu đáp, tiếp theo liền lôi Hà Anh và Khả Uyên rời đi.
-Lý cô nương xin dừng bước, lão tử có chuyện muốn nói – Huỳnh lão tam đột nhiên bước ra cản đường các nàng, nói.
- Thật ngại quá, ngài tìm nhầm người rồi, ta không phải Lý cô nương, chúng ta cũng không biết ngài là ai, vậy chắc chuyện ngài muốn nói chúng ta sẽ không hiểu rồi, nam nữ không tiện ở cùng một chỗ, chúng tiểu nữa xin phép cáo từ -Thu Oanh bước qua mặt Huỳnh lão tam, đáp.
- Vậy sao? Thật đáng thương cho Lý đại tẩu đang lâm trọng bệnh ở nhà, thân là Lão Mẫu mà cuối đời không được gặp lại hai đứa cháu gái yêu quý, có chết cũng không thể nhắm mắt. Ông trời thật quá nghiệt ngã với đại tẩu ta mà – nói tới đây lão liền nghẹn họng, run run đưa tay lên đấm ngực, khóe mắt mù lòa dấp dính lệ, khuôn mặt bỗng chốc tràn đầy bi thương cùng thống khổ.