Luyện Hồn

Phần 2 - Chương 15

Những điều sâu xa này lúc đó Thu Oanh không hề biết, nhưng nàng chắc chắn hành động của đám người kia là đại nghịch bất đạo, không thể dung thứ, có điều chúng là Tu Ma Nhân, nàng dù vô cùng căm phẫn cũng không thể làm gì được. Tiểu sư phụ chỉ dặn là cứu người, vạn bất đắc dĩ mới phải động thủ, tình hình trên kia không biết cầm cự được bao lâu, phải nhanh chóng tìm ra bọn trẻ trước khi đám tăng nhân quay lại. Thu Oanh âm thầm rời đi, nàng hết sức nhón chân, tới một tiếng thở mạnh cũng không dám dùng, còn khoảng bốn năm gian phòng nữa cần kiểm tra, nhiều phòng như vậy làm gì không biết, nếu để nhốt hết thì ít nhất cũng phải tới hàng trăm đứa trẻ mới đủ.

Thu Oanh cẩn thận mở cửa căn phòng gần nhất, bên trong liền nghe thấy tiếng động khe khẽ, giống như tiếng trẻ con thút thít khóc, nàng rọi bùi nhùi vào thì quả nhiên phát hiện ra một đám hài tử đang cố gắng trốn vào góc phòng, đứa nào đứa nấy run lẩy bẩy, trên mặt toàn là sợ hãi. Bỗng trong số đó có một đứa nhìn thấy nàng thì lập tức đứng phắt dậy, vừa hấp tấp chạy tới vừa gọi cuống quý:

-Thu Oanh tỉ tỉ! Thu Oanh tỉ tỉ!

Nàng nhìn khuôn mặt nó, dù đang mếu máo nhưng vẫn rất khả ái, tuy nhiên lại không có chút ấn tượng nào, nghe đứa trẻ gọi tên mình, Thu Oanh lấy làm lạ hỏi:

- Muội biết ta sao?

- Biết – đứa trẻ ôm chầm lấy nàng, rối rít nói – tỉ quên ta rồi ư, ta là Khả Uyên đây!

-Khả Uyên? – Thu Oanh nhíu mày, tiểu nữ tử gật đầu lia lịa – Uyên nhi? Là Uyên nhi phải không?

Thì ra đây là con của ma nữ nàng thấy trong mơ, Thu Oanh mừng rỡ ra mặt, còn tưởng là đứa trẻ đã chết rồi, may sao nó vẫn còn sống, đợi nàng cứu được cả đám xong sẽ tìm cách đưa nó về nhà. Khả Uyên còn đang nước mắt vòng quanh, có vẻ đã phải chịu nhiều ấm ức, nàng buông Thu Oanh ra, nghẹn ngào nói:

- Bọn họ nói Thu Oanh bán ta, mẫu thân cũng không cần ta, còn đánh ta, không cho ta ăn cơm nữa – sau đó chỉ đám tiểu hài tử xung quanh, tiếp – nhưng ta vẫn nói với bọn chúng là tỉ sẽ tới cứu ta, ta không tin tỉ bán ta, ta...

Nói tới đây thì nàng òa lên khóc, vốn dĩ Khả Uyên chưa từng phải chịu cực khổ thế này, nàng trước giờ đã quen được cưng chiều, đừng nói là đánh, tới một câu nặng lời cũng chưa từng nghe qua, tự nhiên bị đối xử tàn tệ, cơm không được ăn, ngủ phải nằm đất, lại không một người thân thích xung quanh, giờ thấy Thu Oanh xuất hiện, Khả Uyên mới có chỗ dựa vào, hoặc là nói nàng mách tỉ ấy để tỉ ấy đi đòi lại công đạo cho mình. Thu Oanh xem qua trên má nàng có một vết bầm lớn, trán cũng sưng to một cục, nàng cả giận hỏi:

- Nói xem ai đã đánh muội? Để ta đi trị tội hắn!

- Là người đó – Khả Uyên chỉ ra cửa, Thu Oanh giật mình quay lại, đập vào mắt nàng là một bóng đen đứng sừng sững lấp gần hết lối ra, khe hở còn lại chỉ đủ cho ánh sáng lọt qua, thoạt nhìn còn tưởng toàn thân y đang phát ra hào quang.

Trong lòng chấn động, nàng nhận ra thân ảnh này chính là của người mà mình nhìn thấy trước khi ngất đi, có thể mặt y nàng không rõ, nhưng hình dáng thì tuyệt đối không thể nhầm được, thậm chí Thu Oanh còn tưởng đó là từ bức tượng hộ pháp trong gian thờ chính biến thành.

Vết thương trên trán nàng vẫn âm ỉ đau, một mặt nàng không muốn đối diện với hiểm cảnh này, địch nhân là kẻ vô cùng cường bạo, nếu phải đánh thì cơ hội thắng của nàng gần như bằng không, nhưng mặt khác khi đã đối diện rồi, Thu Oanh bỗng nảy sinh một loại suy nghĩ trái ngược: nàng muốn phục thù! Những vết thương mà y gây ra, nàng sẽ bắt y phải trả lại bằng năm bằng mười như thế. Hoặc là nói giờ cũng chẳng còn đường lui nữa, chỉ có thay đổi suy nghĩ mới có thể khiến bản thân không rơi vào tuyệt vọng, Thu Oanh chính là kiểu người luôn biết cách tự tạo động lực, nhờ vậy mà nàng không bao giờ khuất phục trước bất kì hiểm cảnh nào.

Không rõ là tăng nhân xăm mình đã đứng đó từ bao giờ, có lẽ là lúc Khả Uyên reo lên đã đánh động y, may mà tăng nhân vừa bước vào đúng lúc Thu Oanh quay lại, nhờ đó mà nàng không bị tập kích bất ngờ như trước, trong tay có sẵn chủy thủ, nàng lập tức nghênh chiến. Y gầm lên một tiếng dữ tợn, hai tay cầm song dao bằm thịt nhảy xổ tới trước mặt nàng, kình phong cuồn cuộn ập đến như vũ bão, Thu Oanh dù đã có chuẩn bị mà cũng không khỏi hết hồn trước chiêu thức của y.

Tiếng dao xé gió ngọt xớt, nhát nào nhát đây điên cuồng tới tấp, người ngoài mình vào còn theo không kịp, tưởng chừng muốn bằm nát cả không khí xung quanh. Thu Oanh né đông né tây mấy hồi, so với tay không thì y bây giờ còn lợi hại hơn nữa, có lúc tưởng tránh không kịp, lưỡi dao lạnh ngắt sượt qua tai nghe roẹt một tiếng, lông tóc nàng dựng đứng cả lên, chủy thủ trong tay so với đôi dao phay kia khác gì muỗi đốt da trâu, cơ bản là không có cửa đọ lại.

Nói thì lâu nhưng diễn biến lại rất nhanh, Thu Oanh bị tăng nhân xăm mình bức lui năm bước, phía sau đã là tường đất, mắt thấy phản thủ của y vung lên, nàng nghiêng người tránh được một dao phạt ngang đầu, lưỡi dao bổ ngập vào tường. Tưởng vậy sẽ khiến y dừng lại, nhưng không, tay y theo đà quét dọc một đường đuổi theo nàng, lưỡi dao đi tới đâu đất cát rơi thành từng mảng ở đó, thẳng tới hết một sải tay mới rút phăng một cái ra, Thu Oanh vướng đám trẻ phía sau hết đường lui, lưỡi dao vung tới trước mặt bắt buộc nàng phải đỡ lấy.

Keng!

Hai phiến kim loại va nhau tóe lửa, tăng nhân không ngừng ghì chặt lưỡi dao xuống, gân tay gân cổ nổi lên chằng chịt, đối diện với y là Thu Oanh một tay xoay ngang chủy thủ chặn lại, một tay trợ lực đỡ lấy tay kia, toàn thân nàng gồng cứng, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, ngay cả chân cũng đã đạp lún xuống đất, trong đầu tự nhiên nghĩ tới trì đao, giờ mà có nó ở đây thì dăm ba con dao phay này nàng chấp hết. Nhắm không thể băm được nàng trong một nhát dao, tăng nhân xăm mình liền vung thêm dao còn lại lên, mắt thấy nguy hiểm nhưng Thu Oanh lại đang không thể tránh né, tay nàng còn bận đỡ một dao nặng như núi của y, gạt không gạt được, mà buông tay thì chắc chắn sẽ trọng thương. Thu Oanh chậc lưỡi một tiếng, đã thế khỏi tránh luôn đi, nàng lập tức xô cả người về phía đối phương, kiểu gì cũng không thoát chi bằng cứ nhào vô kiếm ăn!

Tăng nhân xăm mình chưa kịp xuống tay, y thấy Thu Oanh bỗng nhiên ngã vào lòng mình thì khựng lại, không ngờ là bị nàng húc cho chao đảo, phải lùi lại mấy bước mới đứng vững. Thu Oanh vùng ra, nếu đám hài tử này cứ ở đây mà bản thân nàng còn chưa lo xong rồi tai bay bạ gió, sẽ nguy hiểm tới bọn chúng, nàng vội quay lại nói với lũ trẻ đang sợ dúm vào một đống phía sau:

- Tất cả mau chạy đi, cửa ra đằng kia, bên ngoài sẽ có người cứu các ngươi! – đám hài tử nghe nàng giục giã thì vội vàng kéo nhau chạy, sau cùng Khả Uyên vẫn lưỡng lự, Thu Oanh phải gắt lên – đi mau!

- Không được chạy! – tăng nhân xăm mình thấy vậy thì l*иg lên, y thét lớn một tiếng rồi phăm phăm đuổi theo đám trẻ.

Có sơ hở! Chính lúc y quay lưng lại với Thu Oanh, nàng nhanh tay đâm chủy thủ tới, tiếc là tăng nhân kia đã sớm nhận ra sát khí của nàng, y liền quay người dùng dao chặn lại. Tuy hụt mất một đòn bất ngờ, nhưng bù lại Thu Oanh trong một khoảng thời gian ngắn liền chiếm thế chủ động, chủy thủ liên tiếp đổi tay, cốt là không để đối phương nắm được phương hướng tấn công, khiến cho y phải tập trung vào đánh với nàng, kéo dài thời gian cho đám trẻ bỏ chạy ra ngoài.

Giằng co được một hiệp, bên trong vừa tối vừa chật chội, Thu Oanh xoay sở rất khó khăn, tăng nhân lui dần ra ngoài hành lang, thay vì chạy theo hướng bọn trẻ, nàng liền kéo tăng nhân sang hướng ngược lại, nơi đó chính là đan phòng. Vừa bước qua cửa, Thu Oanh liền phát hiện bên trong còn một người nữa đang ngồi xếp bằng phía sau lò luyện đan, thấy nàng chạy vào, người kia đứng phắt dậy, tức tốc đi ra đằng trước chỉ vào nàng xa xả quát:

- Ai cho phép đám nữ nhân bần tiện các ngươi bước vào đây? Đan phòng là nơi thần thánh ngự trị, vô cùng linh thiêng chỉ có những thứ sạch sẽ thanh thuần mới được qua cửa, đám nữ nhân các ngươi là một lũ ô uế, người đâu, còn không mau đem nó ra ngoài gϊếŧ đi...

- CÂM MIỆNG! – còn chưa nói dứt lời, Thu Oanh đã xông tới, nàng giận dữ mắng lớn một tiếng, cũng quên mất là mình đang đánh với ai, đến lúc nhận ra thì chân đã tung cước đạp thẳng lên ngực người kia, lực đạo mạnh đến độ khiến y ngã dúi dụi về phía sau, lưng và tay áp vào lò luyện đan, y liền giãy đành đạch lên vì nóng, miệng kêu la thảm thiết.

Đoán xem là ai nào, kia chính là trụ trì đại sư, Thu Oanh hừ lạnh một tiếng thu chiêu lại, mạnh miệng như vậy tưởng tài cán thế nào, hóa ra còn không bằng một nữ nhân bần tiện, nhìn ngài ấy quằn quại như con giun dưới chân mình, nàng thầm cười khẩy, thần thánh mà người người ca tụng hóa ra chỉ là trò lừa bịp! Trụ trì đại sư rít từng hồi qua kẽ răng, hẳn là rất đau đớn, lò luyện đan bằng đồng nên rất nóng, đứng cách ba bước vẫn thấy nhiệt lượng tỏa ra hầm hập, chạm vào liền chín thịt, lại nói ngài bấy giờ mới nhìn rõ diện mạo Thu Oanh, nét mặt đang giận dữ bỗng giãn ra, ngài lắp bắp chỉ nàng, kinh thần thốt lên:

- Ngươi chưa chết? Sao có thể?

Tất nhiên là chưa chết, mà dù có chết thì nàng cũng sẽ quay về để báo thù thôi, đừng tưởng gϊếŧ được lý Thu Oanh này là xong, tiếc là chưa kịp nói ra miệng, nàng bỗng thấy bên tai có tiếng kình phong ập tới, sát khí bức người!

Thu Oanh thoái lui không kịp, cũng không thể chống đỡ, chớp mắt nàng liền bị đánh văng đi, cả người bay xa mấy thước, phải xô đổ một chiếc bàn mới dừng lại được. Nửa thân bên trái nàng tê dại, xung quanh trơn trượt, Thu Oanh cắn răng đỡ lấy người toan gượng dậy, nhưng tay vừa chống xuống chợt thấy mềm mềm, thoạt nhìn nàng vội rụt tay về.

Đó là một khối thịt rất lớn, bề mặt da hồng nhuận, mịn màng không tì vết, cả bàn tay nàng đều là máu tươi, mùi tanh hôi từ nước bùn thấm vào quần áo khiến nàng buồn nôn tận họng. Không có thời gian để ghê tởm, Thu Oanh bỗng thấy chân mình bị nắm chặt, tiếp theo nàng liền bị lôi mạnh về phía sau, nghe tiếng các khớp nối toàn thân đồng loạt kêu "phựt" một cái giống như vừa đứt rời, Thu Oanh đau tới thở hắt ra, chính là tăng nhân xăm mình đang túm lấy chân nàng toan kéo ra khỏi đan phòng.

- Gϊếŧ ả đi, gϊếŧ ngay ở ngoài đó rồi đem thủ cấp vào đây cho ta – trụ trì đại sư rống lên, hai mắt ngài trợn trắng, con ngươi trừng trừng nhìn theo nàng, trông nét mặt khi tức giận tột cùng này hoàn toàn khác với trước đó, đúng hơn đây mới là diện mạo thật của ngài, đã già lua lại có âm độc, hung tợn, không quá khi nói đó giống như mặt ngạ quỷ vậy.

Thu Oanh vùng vẫy mấy hồi vẫn không thoát được, ngược lại tay tăng nhân kia cứ trơ ra như đá, thiếu điều muốn nghiến vỡ luôn xương cổ chân nàng. Bị nắm cổ chân kéo ngược lên chính là hiểm cảnh mà nàng không nghĩ tới nhất, thoạt nhìn thì hoàn toàn thả lỏng nhưng thực chất là tứ chi vô lực, tuyệt nhiên không thể kháng cự, hơn nữa, dù hai tay có cào cấu, chủy thủ có cắm lút cán xuống đất thì trước sức lực như hùm như hổ của tăng nhân kia, nàng vẫn bị kéo đi một cách thô bạo. Thu Oanh chửi thành tiếng, miệng không ngừng gào thét, rõ ràng là y thừa sức quẳng nàng ra cửa, song y lại chọn kéo lê nàng như vậy, để cho nàng ngập ngụa trong thứ nước bùn tanh hôi, nhầy nhụa máu thịt dưới nền đất, kiểu này là muốn nàng tức chết đây mà!

Đang kéo đi trơn tru, bỗng tăng nhân xăm mình khựng lại, y thấy tay mình chùng xuống, giật thử mấy cái đều không nhúc nhích. Tăng nhân xăm mình ngoái nhìn, hai đầu mày của y lập tức nhíu lại, hóa ra là Thu Oanh vừa rồi phát hiện ra một sợi dây xích thòng xuống, nàng lập tức nắm lấy, sợi xích này là thứ nối với lò luyện đan, dùng để nghiêng lò đổ xương đã luyện thành cao bên trong ra, vì thế rất chắc chắn. Tăng nhân xăm mình càng kéo mạnh thì Thu Oanh càng siết chặt sợi xích, cả người nàng liền bị nhấc bổng lên, cùng với sợi xích tạo thành một đường chéo thẳng tắp, tăng nhân xăm mình thấy thế thì ra sức lôi chân nàng, Thu Oanh hai tay cuốn lấy sợi xích, toàn thân căng ra mà cự lại.

Đôi bên giằng co quyết liệt, tuy không hét thành tiếng nhưng cổ họng ai nấy cũng I ỉ không dứt, nghe như dây thanh quản sắp đứt đến nơi rồi! Lịch kịch! Lịch kịch!

Không phải tiếng dây thanh quản đứt, là tiếng dây xích bị kéo tới mức phải chuyển động, tăng nhân xăm mình nhích từng bước nặng nề, y không tin Thu Oanh có thể giữ sợi xích đó mãi được, còn không mau buông ra y sẽ xé người nàng làm hai mảnh! Có giỏi thì kéo mạnh nữa lên, Thu Oanh thầm chửi một tiếng, lão nương xem ngươi kéo được bao lâu, hay là hai tay ngươi sẽ đứt ra trước, muốn lão nương buông tay thì trừ khi ngươi buông tay!

Lịch kịch! Lịch kịch!

Sợi xích trôi đi nhanh hơn, Thu Oanh đã sớm không còn cảm giác dưới bàn chân, tăng nhân xăm mình thực sự rất khỏe, sức của y so với quái thậm chí còn hơn một bậc, nàng bắt đầu cảm thấy không thở được, áp lực khủng khϊếp từ hai đầu khiến tri giác của nàng tê liệt, trong miệng chỉ thấy có vị mặn, đã nghiến tới chảy máu rồi mà không biết đau là gì. Không được, nàng sắp ngất rồi, lại một lần nữa bại dưới tay y, mà chắc lần này sẽ không được may mắn như trước, giờ có trời cũng không cứu được mạng nàng, không biết tỉ tỉ trên đó thế nào? Thu Oanh trong khoảnh khắc thập tử nhất sinh bỗng nghĩ tới Hà Anh, trong đầu dần trở lên mơ hồ.

- Mau buông ra! Buông ra ngay!

Bỗng có tiếng gì như sét đánh ngang tai khiến Thu Oanh bừng tỉnh, cùng lúc chân nàng liền được thả lỏng, cảm giác nhẹ bẫng, cả người liền rơi đánh huỵch xuống đất, sợi xích trong tay nàng còn chưa tuột ra, chân vừa chạm đất nàng lập tức bị nó kéo dậy, nghe ruỳnh một tiếng như sấm nổ bên cạnh. Ông trời xuống cứu nàng thật sao? Tất nhiên không phải, hóa ra là lò luyện đan vừa bị kéo nghiêng đi, nước bên trong đổ ra xèo xèo, chính trụ trì đại sư đã kêu tăng nhân xăm mình thả nàng ra, còn kéo tiếp e rằng mẻ cao bên trong sẽ hỏng bét.

Thu Oanh phải bám vào sợi xích mới đứng vững, chân nàng tê rân rân, hai đầu gối không rét mà run, khắp cánh tay đều bị xích xoắn vào đỏ ửng, vừa hít thở kịch liệt nàng vừa nàng nghe loáng thoáng được trụ trì đại sư mắng nhiếc tăng nhân xăm mình, có vẻ là do sợi xích này. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nàng liếc thử một vòng quanh phòng, trong tay nắn nắn đoạn dây sắt, phải mau chóng tìm ra cách nào đó để thoát khỏi đây, cái mạng nhỏ của nàng giờ chỉ còn một nửa thôi. Bỗng hai mắt Thu Oanh sáng lên, thầm nghĩ ông trời à, đã cứu thì cứu cho trót, chuyến này còn sống trở ra, ta sẽ không uống rượu một năm, tất cả nhường cho ông hết!