Trâu Đa trấn.
Ông chủ Ninh đang ngồi nhấp ngụm nước chè mới nấu, lão chép miệng ngâm nghê cái hậu vị ngọt thanh trong họng, chân bắt chữ ngũ, lim dim nhìn ra cửa. Mấy hôm nay buôn bán ế ẩm, trời bắt đầu nóng, cảm giác cả người khó chịu cùng bứt dứt, thành thử lão cứ ngồi trong quầy mà nhìn ra như vậy. Ngồi chán lão lại nằm, tẩu thuốc cháy hết cũng không buồn vỗ, càng không bước chân ra ngoài nửa bước.
Kẽo kẹt.
Phiến cửa đung đưa khe khẽ. Ai đó vừa bước vào tiệm, Ông chủ Ninh mở lớn con mắt, bất giác đưa tẩu thuốc lên miệng rít một hơi, lại thấy không có vị gì mới đặt xuống, hắng giọng nói:
- Quan khách mời vào, tiệm chúng tôi bán đủ loại thuốc bắc, muốn mua gì cứ nói.
- Cái này là từ tiệm của ông phải không?
Người nói là một nam nhân, đường nét khuôn mặt rất dữ tợn, mắt trợn mũi khoằm, đôi lông mày rướn cao, nhấn mạnh thêm vào đó là giọng điệu nặng nề, phỏng chừng không phải người tốt đẹp gì. Phía sau còn một nam nhân nữa, người này hình thể tráng kiện, lưng hùm vai gấu, bên hông dắt đại đao, tay cầm bọc đồ để lên bàn trước mặt Ông chủ Ninh. Sau khi mở lớp vải bên ngoài ra, Ông chủ Ninh có chút bất ngờ, đây là một mảnh da thú đã qua gia công, cả màu sắc và hình dạng đều rất đặc biệt, bề mặt da sần sùi, sờ vào cảm giác mát lạnh, để trong bóng tối thì sẫm màu, đem ra ngoài sáng thì biến thành ngũ sắc, nhìn qua cũng biết là trân quý rồi!
Tất nhiên là Ông chủ Ninh nhận ra món bảo vật này, đây là mảnh da Niễn mà mới sáng hôm qua lão bán cho một vị công tử ở kinh thành với giá ngót ba trăm xâu tiền, nói là đem về để may làm kỳ bào mặc cho thiên hạ trầm trồ. Sao chỉ qua một ngày đã quay lại tiệm, mà xem thái độ của hai người kia không có lấy một chút thiện chí, nếu không phải người của quan phủ thì cũng là quân trộm cướp, suy nghĩ trong đầu lão xoay chuyển, Ông chủ Ninh nhấp một ngụm nước chè, chép miệng đáp:
- Tiệm chúng tôi chỉ bán thuốc bắc, không biết đây là cái gì, quan khách chắc tìm nhầm người rồi.
Nam nhân dữ tướng nhìn vòng quanh tiệm, ở đây bày trí giống như trong các tiệm thuốc bắc bình thường, đồ đạc có phần sơ sài, mùi thảo mộc còn rất nồng, tuyệt nhiên không thấy gì khả nghi. Ai không biết thì sẽ nghĩ như vậy, còn đối với hai người này, chỉ cần nhìn vào bộ ấm chén uống chè bằng sứ Khánh Xuân trơn mịn, vốn từ lâu loại sứ này đã chỉ còn là giai thoại, ngoài phủ chúa ra chưa từng xuất hiện ở đâu khác. Và chiếc tẩu gỗ đàn hương có đầu bịt bằng vàng, thân tẩu khắc ba chữ "Mục tàng hoa", chính là nói đến xuất xứ của nó thuộc về gia tộc họ Mục lừng lẫy thời trước. Chỉ là một chủ tiệm thuốc bắc nhỏ, ở cái vùng rừng rú hẻo lánh mà có được những món đồ hiếm quý như vậy, họa là kẻ ngốc mới tin.
Nam nhân dữ tướng hừ lạnh, nói:
- Ông thật sự không biết thứ này? – Ông chủ Ninh thản nhiên lắc đầu, người này liền động tay một chút, ra hiệu cho nam nhân phía sau đem thêm một bọc đồ nữa tới, chỉ vào đó tiếp – vậy còn đây?
Cảm quan thì không biết bên trong là vật gì, nhưng vải bọc bên ngoài bị ướt, có mùi tanh xộc ra, Ông chủ Ninh nhìn hai người khách lạ một cái, biểu cảm trên mặt người nào cũng lạnh lẽo khó đoán, rốt cục vẫn phải tự mình mở bọc ra xem là cái gì.
Aaaaaaaaa!
Đập vào mắt lão là một chiếc đầu người vẫn còn tươi, đôi con mắt mở lớn, miệng há lưỡi thòng ra ngoài, máu me dính bê bết cả đầu tóc, mới nhìn thôi mà lão đã giật mình bật ngửa cả người, hai chân loạng choạng ngã ngồi xuống ghế. Nam nhân dữ tướng túm tóc lôi cái đầu lên, từ cổ lại ộc ra đầy máu, nghe được cả tiếng ọc ạch của huyết dịch chảy xuống, vẫn biểu cảm lạnh tanh như trước, y hỏi Ông chủ Ninh:
- Người này chắc ông biết chứ?
- Kh... - Ông chủ Ninh toan lắc đầu, bỗng thấy đôi lông mày người kia nhướn lên, lão chột dạ, vội sửa lời – biết, người này từng mua... mua thuốc ở chỗ tôi...
- Sai rồi – nam nhân thả nhẹ một tiếng, sau đó đem cái đầu dí sát vào mặt Ông chủ Ninh, ép lão phải nhìn thật kỹ, từ đường nét đến từng tơ máu trong mắt, hỏi lại – người này mua gì chỗ ông?
- Ta nhớ rồi, ta nhớ rồi, là mua, mua, mua da Niễn – Ông chủ Ninh bị dọa tới níu lưỡi, lắp bắp đáp.
Nam nhân dữ tướng bấy giờ mới buông tay, cái đầu rơi bịch xuống bàn, quay lại với mảnh da Niễn, hỏi tiếp:
- Vậy ông lấy đâu ra thứ này?
- Từ một người tên Lý Thu Oanh.
- Nữ nhân? Người đó trông thế nào? – Ông chủ Ninh mô tả một chút, nam nhân liền hỏi tiếp – ở đâu hay làm nghề gì?
- Tôi không biết cô nương đó ở đâu, nhưng nghe nói là làm nghề liên quan tới quỷ, hình như là... Quỷ Khách.
-Quỷ Khách?
Giữa một tửu điếm đông đúc đột nhiên có tiếng người nói lớn lên, gần như khiến cho tất cả những ai có mặt ở đó phải ngoái nhìn. Người vừa nói là một lão nhân tóc búi củ tỏi, râu dài chấm ngực, dáng vẻ gầy nhỏ, nhưng nghe giọng thì vẫn còn rất hào sảng. Cùng bàn với lão còn có ba người nữa, một trong số đó chính là nam nhân dữ tướng, thấy bị chú ý, người này liền ra hiệu cho lão nhân kia hạ giọng, nói:
- Chỉ là lũ chuột nhắt, đại huynh không cần phải bận tâm, chúng đệ tự có sắp xếp.
Đại huynh, hay còn được giang hồ biết tới với cái tên Đệ nhất ma đầu – Thạch tiên sinh. Vốn dĩ trước đây lão ta không phải tên như vậy, nhưng từ sau khi Ngũ thủ phái thành lập, xét về tài năng cũng như tuổi tác, lão đây là người phù hợp nhất. Lại nói Ngũ thủ phái cũng không tự nhiên mà thành lập, ngày đó không chỉ có chính phái và tà phái đối đầu, mà nội bộ tà phái cũng thường xuyên lục đυ.c, nói đúng ra chúng luôn tự mâu thuẫn và triệt tiêu lẫn nhau. Khác với chính phái đứng đầu là phật giáo, tà phái không chọn được ra môn phái nào mạnh nhất để tôn lên làm minh chủ, vì thế chúng không ngừng tranh giành, nổi lên trong số đó là năm môn phái có cả chất và lượng.
Thạch tiên sinh chính là thủ lĩnh của Âm Dương phái, lão là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực bói toán, thông tường tất cả các thuật tướng số, chiêm tinh và phong thủy, nói một cách khoa trương thì là người có thể xoay chuyển càn khôn. Huỳnh lão tam trước kia là thủ hạ đắc lực cho Thạch tiên sinh, về sau do không thể chấp nhận cách thức tu tập của lão ta mà quyết định ly khai khỏi phái, khiến cho Thạch tiên sinh tới giờ vẫn ôm hận năm xưa chỉ chọc mù hai mắt lão mà không cắt luôn lưỡi của lão đi. Cách thức tu tập của Thạch tiên sinh chính là dùng xác người chết để luyện ma pháp, tương truyền ma pháp này giống như điều khiển âm binh, vì thế mới có tên là Âm Dương phái.
- Hà tỉ tỉ quyết không xuống núi sao? Chuyện lần trước do tỉ ấy làm hỏng, Lão Phật Gia đã trách mắng chúng ta, tỉ ấy đáng ra phải tự mà giải quyết chứ? – một giọng nam nhân rất trẻ vang lên.
Lão Phật Gia mà nam nhân đó vừa nói tới chính là Nhục Long Mẫu, thế thì trong lúc tà phái đang không thể chung sống hòa thuận, người này đã đứng lên bố cáo thiên hạ, rằng mình chính là chuyển thế của Mẹ Rồng, tà phái phải quy về một mối để phục tùng cho bà ta. Nhục Long Mẫu thực chất chỉ là truyền thuyết, nếu chỉ vì những lời nói vô thưởng vô phạt đó mà Ngũ thủ phái quy thuận thì hết sức hoang đường, trừ khi Lão Phật Gia phải là người có địa vị cực cao, hơn nữa còn phải có tiền tài vô cùng dồi dào, như vậy mới đủ sức mua chuộc lòng người. Và thực tế là không lâu sau đó Ngũ thủ phái đã quy về một mối, người thân cận với Lão Phật Gia nhất không ai khác chính là Thạch tiên sinh, bất cứ lệnh hành động nào của Ngũ thủ phái đều là lấy từ lão, và ngược lại, cũng chỉ có lão có đủ quyền hạn để chuyển lời đến Lão Phật Gia.
Người đứng thứ hai trong Ngũ thủ phái là Hà tỉ tỉ, hay còn gọi là Đệ nhị ma đầu -Hà tiên cô. Bà ta không chính thức lập phái, nhưng tên tuổi thì vô cùng lừng lẫy, thậm chí còn trở thành một giai thoại sống. Người ta nói rằng, Hà tiên cô xinh đẹp tuyệt trần, là thứ nhan sắc không thuộc về nhân thế, vậy nên ai từng nhìn thấy đều phải chết. Thực tế là đã có người nhìn thấy, đó là một nữ nhân khắp người phủ kín những hoa văn ngũ sắc, cưỡi trên lưng một con Niễn khổng lồ, sống ở vách núi đá treo leo, cả đời không tiếp xúc với phàm nhân, vì vậy mạng người đối với Hà tiên cô cũng không khác mạng thú là bao. Quả thật ai từng thấy Hà tiên cô, nếu không thành mồi cho đàn Niễn mà bà ta nuôi, thì cũng sẽ sợ tới á khẩu suốt quãng đời còn lại.
- Ngươi coi chừng cái miệng của mình, may mắn là Hà tỉ không xuống núi, nếu xuống thì ngươi cũng đừng hòng toàn mạng mà ngồi đây – nam nhân dữ tướng liếc xéo người kia, nói.
Y chính là đệ tam ma đầu – Đoàn Minh Giang trưởng môn Bách Quỷ tông, nhìn tên cũng có thể đoán được số lượng thủ hạ của y vô cùng đông đảo, nghe có vẻ vô lý nhưng y là người chiếm được tín nhiệm rất cao trong giang hồ, chỉ cần một lời hiệu triệu liền có hàng trăm nhân sĩ hưởng ứng. Thêm một điểm vô lý nữa đó là y không hoàn toàn là tà phái, đúng hơn y nửa chính nửa tà, hành tung cũng không rõ ràng, chỉ biết là đi theo y luôn có một người tên là Hoàng Thịnh.
- Đừng nói nhảm, rốt cuộc thì ngươi đã xử lý sạch sẽ chưa? – một người nữa lại lên tiếng, giọng điệu cùng biểu cảm của người đó trông có vẻ là đang vui, nhưng bàn tay đặt trên bàn đã siết chặt lại.
Đệ tứ ma đầu – Vô Sắc Nhân trưởng môn phái Ái Sát, y nổi tiếng là kẻ ưa sạch sẽ, sạch ở đây không phải là sạch bùn đất, mà sạch là không để lại dấu vết. Thủ hạ của Vô Sắc Nhân toàn bộ đều là cao thủ ám toán, gϊếŧ người không biết ghê tay, luận về võ công thì không ai có thể địch lại được bọn chúng. Chính vì độ triệt để trong công việc nên Vô Sắc Nhân đã được giao nhiệm vụ thanh toán phủ Tây Môn, gϊếŧ sạch gia quyến của An thân vương. Thật không may là nhiệm vụ đã thất bại, chỉ vì y để lọt mất hoàng nữ của thân vương -Khả Uyên tiểu thư, đây cũng là lần đầu Vô Sắc Nhân không xử lý sạch sẽ mục tiêu, từ đó tới nay y luôn bị ám ảnh khi nhắc tới những chuyện như vậy.
- Đã làm sạch rồi – Đoàn Minh Giang cười lạnh đáp – ta đâu có ngu mà để cho tên chủ tiệm đó sống sót, chuyện liên quan tới hành tung của ta, làm không cẩn thận sẽ bị bại lộ.
Thì ra sau khi tra hỏi ngọn ngành lai lịch tấm da Niễn trong tiệm của Ông chủ Ninh, Đoàn Minh Giang đã cho thủ hạ kết liễu lão ta, cũng giống như đã làm với vị công tử xúi quẩy mua phải mảnh da, chặt đầu đem đi thật xa để vứt. Tại sao nói hành tung của y không thể bại lộ, đó là bởi những việc y làm đều khiến cho người không biết quỷ không hay, có thành ma cũng không tài nào tìm được y để báo thù.
- Hãy khoan, nữ nhân tên Lý Thu Oanh đã gϊếŧ con Niễn thì có liên quan gì tới việc này, ả đâu phải là người mà chúng ta cần tìm – nam nhân trẻ tuổi lại nói.
Đệ ngũ ma đầu – Đường công tử giáo chủ Độc tông, là người trẻ tuổi nhất trong Ngũ thủ phái, diện mạo y thoạt nhìn không khác gì một tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi, song y đã đứng đầu Độc tông được ngót nghét chục năm qua. Thành tích đáng kể nhất của Đường công tử chính là hạ độc cả gia tộc của y, khiến cho hơn bốn mươi mạng người phải chết oan uổng, năm đó y mới lên tám. Trong giang hồ còn truyền nhau một giai thoại, nói rằng do mẫu thân y là vợ lẽ, nên trong lúc mang thai y đã bị chuốc không biết bao nhiêu độc dược, nhằm khiến bà ta sảy thai, nhưng kết quả Đường công tử vẫn ra đời, chỉ có mẫu thân y là phải chết. Người ta gọi y là Linh Độc, ý là độc từ bên trong độc ra, nuốt nhầm máu của y cũng có thể trúng độc mà chết.
Cũng phải nói thêm rằng kiến thức về thảo mộc cũng như cách pha chế độc hoặc giải dược của Đường công tử vô cùng uyên thâm, muốn chết nhanh hay chậm đối với y rất đơn giản, ngược lại độc sắp chết muốn cứu cũng không thành vấn đề. Nếu không vì quá đam mê gϊếŧ chóc, Đường công tử quả thực là kỳ nhân trăm năm có một.
- Đúng là ả không phải người chúng ta cần tìm, nhưng chắc chắn ả biết nó ở đâu, không ngoài khả năng ả còn đang giữ nó – Thạch tiên sinh nghĩ đoạn liền tiếp lời – sao không nhân cơ hội này trừ khử đám chuột nhắt đó đi, từ lâu ta đã muốn làm cỏ tận gốc đám phản phúc ấy.
- Có nữ nhân vậy để ta – Đường công tử cười tít mắt, cợt nhả nói – có chút tiên dược ta muốn thử...
- Không, chuyến này ta sẽ đi – Vô Sắc Nhân ngắt lời, biểu cảm tựa tiếu phi tiếu, không đoán được là có ý gì – lần trước không thể làm sạch thì gộp chung với lần này dọn dẹp một thể.
- Được, vậy chuyến này giao lại cho Vô Sắc Nhân và Đường công tử, phiền đại huynh quay về báo với Lão Phật Gia một tiếng, lần tới nhất định sẽ gϊếŧ được kẻ cuối cùng, để người yên tâm tu tập ma pháp – Đoàn Minh Giang phân phó xong đâu đấy, y liền nhấp một chung rượu, nhàn nhạt nói:
- Khi nào tìm được tung tích của ả Quỷ Khách kia, ta sẽ lập tức thông báo tới các huynh đệ, ở đây đông người không tiện ngồi lâu, xin phép cáo từ.