Từng tế bào da của tôi như co lại. Thật khó tin! Từng tuổi này mà hắn còn có thể tè dầm được. Tôi từ bé đến lớn luôn tự hào mình chẳng biết tè dầm là gì, cũng chưa bị em bé nào tè vào người. Không ngờ lần đầu tiên dính chưởng nướ© ŧıểυ thần thánh lại là tại hắn!
Lớn tướng rồi, lông lá đủ cả rồi. Nghe đồn người lớn mà vẫn bị tè dầm rất có thể là mắc hội chứng thận yếu, nguy cơ bị yếu sinh lí! Ôi mẹ ơi! Sau này ai vớ phải hắn sẽ bất hạnh lắm đây...
Hắn bị tôi gọi mà ngồi bật dậy, hoang mang nhìn xuống đũng quần. Không hề biết xấu hổ mà còn chửi tôi:
"Linh bị ngu à?"
Ngu gì mà ngu? Tè dầm còn không nhận đi lại còn chửi tôi, thích đánh trống lảng à?
Tôi đưa tay bịt mũi, mặt nhăn lại:
"Khϊếp quá, chân tôi bị dính nướ© ŧıểυ thần chưởng của cậu này!"
Hắn đưa tay gõ mạnh vào trán tôi, đau điếng! Hắn hành động nhanh, tôi chưa kịp tránh. Hắn trách móc:
"Tại cậu hết."
"Sao lại tại tôi? Cậu đừng đổ thừa? Do thận cậu yếu, cậu bị yếu sinh lí thì có!"
Tôi gân cổ lên cãi. Oan ức thật sự.
"Im ngay, có muốn tôi vật Linh ra để kiểm chứng không?"
Hắn gầm gừ, gương mặt đen lại khiến tôi có chút sợ hãi. Không được, tôi phải đòi lại công bằng, hắn đừng cạy ỷ lớn bắt nạt bé.
Tôi cãi lí:
"Quần cậu ướt rõ ràng kia kìa, đừng cãi nữa!"
"Đây là mộng tinh cậu hiểu không? Cậu đọc hentai, mấy thứ người lớn để làm gì mà tôi bị làm sao cũng không biết?"
Tôi ngớ người, não tạm thời chưa tiếp thu được câu nói vừa rồi. Mộng tinh? Tôi có nghe qua vài lần, nhưng mà chỉ tuổi dậy thì mới bị thôi chứ? Còn nếu lớn như hắn rồi... chứng tỏ có điều không ổn. Đầu óc đen tối của tôi bắt đầu hoạt động, tôi tra khảo:
"Trong đầu cậu nghĩ linh tinh cái gì mà bị? Cậu thật đáng sợ mà!!!"
Tôi giả bộ ghê sợ hắn, nhích người ra xa.
Hắn cười đầy ẩn ý:
"Tại Linh chứ tại ai. Suốt ngày quyến rũ tôi, không an ủi thì thôi còn trêu chọc. Vợ với chả con!"
Sắc thái trên mặt hắn thái đổi rất nhanh, vừa mới trêu chọc tôi xong đã chuyển sang trách móc rồi.
Tôi không nói chuyện với hắn nữa đâu, toàn thua hắn thôi!
***
Hạ Mi vẫn như mọi khi, đối xử với tôi như hai người bạn thân thật sự.
Đúng như suy nghĩ của tôi, lúc ra về Hạ Mi hẹn tôi ở lại nói về bài phốt Trần Mạnh Toàn.
Nó buồn rầu:
"Không biết ai lại để lộ ra nữa. Dù Toàn làm sai nhưng tao không muốn tin này lan ra ngoài."
Nhìn bạn đóng đạt hơn cả diễn viên Hollywood, tôi thấy buồn nôn kinh khủng. Cố gắng kìm lại sự kinh tởm trong lòng, tôi bắt đầu công kích tâm lí Hạ Mi. Tôi cong môi, gật đầu:
"Toàn bảo là Toàn thích tao nên mới giúp tao, thực sự rất khó xử luôn, tao muốn lấy lại công bằng cho cậu ấy quá..."
Vừa ngẩng mặt lên đã chạm phải ánh mắt mãnh liệt của hắn, tôi rùng mình, cảm thấy chột dạ mà cúi gầm xuống. Đừng nói là hắn nghe thấy hết lời tôi nói rồi đấy nhé. Tôi chỉ chọc tức Hạ Mi thôi.
Hạ Mi cứng đờ người. Bạn tôi cũng thật giỏi, vẫn giữ được bình tĩnh, nó trách tôi:
"Rốt cuộc mày tin tao hay là tin cậu ấy? Tao mới là bạn mày mà? Toàn làm sai, còn chưa có một lời xin lỗi dành cho tao. Mày có coi tao là bạn không vậy Hạ Linh? Thời gian qua tao làm gì khiến mày giận sao?"
Vâng, bạn cứ như thánh mẫu ý. Bạn tưởng bạn nói con mèo là con chó thì người ta phải đồng ý đó là chó à? Bạn không phải bố mẹ tôi, bạn chẳng có quyền gì bắt ép tôi cả. Vốn định đợi thêm một thời gian xem Hạ Mi diễn như thế nào nhưng tôi không thể kiên nhẫn được nữa. Chịu đựng quá đủ sự hãm ***, nhân cách bẩn thỉu, rẻ tiền của bạn rồi.
Tôi trầm giọng:
"Xin lỗi nhưng tao tin Toàn."
"Tại sao mày phải tin cậu ấy? Có phải mày yêu Toàn rồi đúng không?"
Hạ Mi lớn giọng tra khảo tôi. Điều này khiến tôi rất khó chịu. Nhìn vào có thể thấy nó chỉ coi tôi là một con rối để nó thích làm gì thì làm. Hết dắt mũi, lợi dụng rồi lại đến xả giận. Tình bạn này tôi ghê tởm!
Tôi nâng mặt, nhìn thẳng vào mắt Hạ Mi:
"Nếu tao yêu Trần Mạnh Toàn thì sao? Sao mày quan tâm làm gì? Mày hỏi để làm gì?"
Hạ Mi lắc đầu, như ra lệnh cho tôi:
"Mày không được yêu cậu ấy, mày không thấy tao từng thế nào rồi à? Mày phải bắt Trần Mạnh Toàn xin lỗi tao!"
"Mày câm miệng. Ngừng diễn đi!"
Vở kịch này kết thúc tại đây thôi.
Hạ Mi dường như chưa hiểu lời tôi nói, đầy hoang mang hỏi:
"Mày... mày nói diễn cái gì?"
Chưa bao giờ tôi lại thấy ghét bỏ Hạ Mi đến vậy, cảm giác nó còn kinh tởm hơn lũ thanh niên hôm trước bắt nạt tôi.
"Kết thúc tại đây thôi. Bạn nghĩ tôi ngu mãi? Mãi là loài chó trung thành để bạn dắt mũi?"
Hạ Mi lắc lắc đầu, nước mắt nó lắm thật, chưa gì khoé mắt đã long lanh rồi. Nó cầm tay tôi:
"Mày làm sao vậy Linh?"
Tôi không muốn để nó chạm vào người tôi, một chút cũng không. Quá dơ bẩn!
Tôi giựt tay ra khỏi bàn tay của nó, lạnh lùng:
"Đừng động vào tôi. Xin bạn lộ bộ mặt thật ra đi. Đeo mặt nạ suốt mà không mệt?"
"Mày nói gì vậy Linh? Tao không hiểu?"
Hạ Mi vẫn nhất quyết không nhận tội.
Tôi cắn môi, cười khẩy:
"Được, để tôi thông não cho bạn. Bạn bắt ép Trần Mạnh Toàn xin lỗi bạn? Hắn có lỗi gì? Hắn giúp tôi, tại sao tôi phải bảo hắn xin lỗi bạn? Nực cười! Nếu không có Toàn, chắc tôi bị bạn hại dính hai điểm không vào sổ rồi."
"Mày hâm à? Tại sao tao phải hại mày chứ?"
"Bạn nói bạn không biết tiếng Anh, bạn nói bạn nhìn Nga. Ồ thế mà Nga được mỗi 7 điểm đấy, bạn có thấy nghịch lí không?"
Hạ Mi lắc đầu nguây nguậy:
"Có lẽ là do Nga sai sót chỗ nào thôi, chứ tao nhìn cậu ấy mà..."
Nước mắt nó bắt đầu rơi, nó liên tục muốn cầm lấy tay tôi.
Tôi né tránh, mở đoạn video tôi quay đưa lên trước mặt nó. Nó im lặng một hồi lâu, rồi giải thích:
"Tao có nhìn cả ở bàn dưới nữa. Mày tin tao đi Linh."
"Ồ tin à? Thế đống tiền trong cặp tôi thì sao? Tôi mà không nhanh trí, có lẽ hiện tại đang bị bố mẹ đánh cho không thành hình người ở nhà rồi."
"Không phải đâu Linh, có người muốn hại chúng mình, tao vẫn đang điều tra mà."
Đến nước này rồi Hạ Mi vẫn không nhận tội, tìm đủ mọi lí do để biện minh. Tôi đưa nó xem tấm hình mà người nào đó ẩn danh đã tốt bụng gửi cho tôi. Hạ Mi mở to đôi mắt mọng nước của nó, vẫn tiếp tục lắc đầu từ chối:
"Không phải... không phải đâu. Cái này... cái này... tao nhớ ra rồi Linh, có người muốn lấy tiền của tao, tao mới giấu vào balo của mày. Do bị bệnh nên tao mới quên mất, giờ tao nhớ ra rồi."
Hạ Mi ôm lấy tôi, mặc kệ tôi né tránh. Miệng nó liên tục cầu xin:
"Mày phải tin tao Linh à, sự thật là vậy, tin tao đi. Chơi với nhau bao lâu rồi, chẳng nhẽ mày không hiểu tao?"
Cái da mặt của bạn còn dày hơn cả vỏ Trái Đất. Sự tức giận, cay cú kìm nén bấy lâu nay của tôi như trái bóng bơm căng tròn đến lúc phát nổ. Tôi đẩy Hạ Mi ra, đưa tay tặng cho nó một cái tát mạnh bạo.
"Bốp!"
Tiếng gió, tiếng da thịt va chạm xé toang âm thanh.
Tôi nhếch môi, hung hăng nói:
"Phải! Cũng vì tin tưởng tình bạn này mà tôi mới bị bạn dắt mũi, bị bạn điểu khiển như một con rối, bị bạn coi như một con ngu không hơn không kém."
Hạ Mi đưa tay ôm mặt, trợn mắt nhìn tôi, giọng nó rất khó, chỉ đủ để tôi nghe thấy:
"Mày... mày dám tát tao?"
"Tại sao lại không? Cái tát này so với những lần bạn muốn hại tôi thì đáng là gì? Bạn hại tôi suýt nữa bị đám thanh niên hϊếp da^ʍ tập thể, bạn tự tay kề dao vào cổ tôi, lợi dụng sự thương hại của tôi khiến tôi bị phạt chống đẩy 100 cái oan ức mà đến giờ chân tay vẫn còn đau, những lần khác nữa kể sao cho hết? Hiện nguyên hình đi!"
___còn___