Tối đến rảnh rỗi chẳng biết làm gì, tôi mở Facebook lướt xem có gì hay không. Ngoài những bài viết về trai đẹp khoai to, sáu múi mà mấy đứa bạn chia sẻ thì cũng chỉ toàn tin tức về ngôi sao nổi tiếng, ngôn tình,... Định tắt điện thoại lôi truyện ra đọc thì đập vào mắt tôi mà một bài phốt. Lần này không phải phốt tôi, mà chính là phốt soái ca vạn người mê Trần Mạnh Toàn.
Quả nhiên nhiều người yêu thích cũng sẽ phải đón nhận cái nhìn tiêu cực từ những thành phần ghen ăn tức ở.
Nội dung bài phốt đại loại là: Nguyễn Mạnh Toàn thực chất có tính đàn bà.
Người viết phốt lôi câu chuyện của Hạ Mi ra kể, mục đích vừa chỉ trích hắn vừa kéo sự thương hại từ quần chúng vào Hạ Mi.
Nếu là lúc trước, tôi sẽ hả hê lắm, cười thầm vì hắn đáng bị như vậy. Bây giờ thì khác, bài viết này hoặc là chính tay Hạ Mi ẩn danh viết hoặc là nó dùng gương mặt, tính cách giả tạo dắt mũi một ai đó, người đó sẽ bị mắc bẫy giống tôi trước kia, thấy nó yếu đuối, đáng thương mà không ngần ngại giúp đỡ nó. Dù là ai đi nữa thì nguyên nhân chính là từ Hạ Mi.
Rất nhiều bạn bè ở trường hắn vào bênh, cả nam lẫn nữ, bên cạnh đó lại có vô số những bình luận hùa theo bài phốt, sỉ nhục, "lật mặt", bóc mẽ bộ mặt thật của hắn. Không ổn rồi, điều này đến tai nhà trường, đến tai người ngoài ít nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến danh dự của hắn. Trần Mạnh Toàn tuy có biếи ŧɦái, xấu xa nhưng không bao giờ đàn bà như người ta nói cả. Hắn đã bảo vệ tôi mà!
Tôi gấp gáp quên cả mặc áo ngực vào trong, chạy như bay sang nhà hắn.
Đứng ở cổng, tôi gọi to:
"Cô Hằng ơi, mở cửa cho cháu với!"
Rất nhanh cửa được mở ra, tôi chào bố mẹ hắn rồi chạy lên phòng hắn. Cửa phòng không khoá, tôi vừa đi vào vừa nói:
"Toàn ơi cậu không xong rồi."
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng hình. Hắn mặc cái quần bó sát, cơ đùi săn chắc lộ ra hút mắt, thân trên không một mảnh vải, mồ hôi chảy dọc lưng bóng loáng. Hắn đang hít đất, chăm thật, tối rồi còn luyện tập thể dục thể thao.
Thấy tôi, hắn quay người ngồi ngay xuống đất, chỗ tôi đứng có thể thấy rõ thứ nhạy cảm giữa hai chân của hắn. Ngại ngùng, theo phản xạ tôi quay mặt đi.
"Chạy chậm thôi, đã lép còn xệ thì xấu lắm."
Hắn không đáp lại tôi mà nói lái sang chuyện khác.
Vì câu nói của hắn, tôi càng đỏ mặt cúi xuống nhìn ngực mình rồi đưa tay ôm lấy ngực. Tôi nói:
"Đây không phải lúc cậu quan tâm chuyện này, cậu lo cho mình đi."
Hắn lắng nghe tôi, tay lấy cái khăn vắt trên ghế cạnh đó lau mặt, lau người. Hắn nghi ngờ hỏi:
"Sao vậy?"
Tôi vắn tắt lại:
"Cậu bị người nào đó phốt là có tính đàn bà, bắt nạt Hạ Mi. Tôi nghĩ người đứng sau bài phốt này cũng chính là nó đấy."
Tôi thở nhanh, chạy có chút mà thấy thấm mệt rồi.
Hắn để cái khăn che xuống hạ thân, cười đểu:
"Không cho Linh lợi dụng mà nhìn tôi đâu."
Trời ạ, lúc này còn nghĩ vớ vẩn được. Tôi mất kiên nhẫn càu nhàu:
"Đây không phải lúc để đùa đâu, mau nghĩ cách giải quyết đi."
"Linh lo cho tôi à?"
Tôi mà thèm lo cho hắn á? Vô lí hết sức, tôi cãi lại:
"Không thèm, tôi sợ thanh danh cậu bị tổn hại thôi, cậu vì tôi mới đứng lên tố cáo Hạ Mi mà."
Hắn đứng dậy, tiến lại sát gần tôi, giọng đầy hoài nghi:
"Linh đang lo cho tôi mà còn chối?"
"Ừm, lo!"
Tôi giả bộ thừa nhận. Không nên cãi nhau với người bảo thủ, lì lợm như hắn, vừa tốn công mà lại không được tác dụng gì. Tôi tiếp tục:
"Giờ cậu tính sao?"
"Không quan tâm, chỉ cần em tin anh là được rồi, cả thế giới có chửi anh cũng không vấn đề."
Tôi bực mình, quay người bỏ đi:
"Vậy kệ cậu, tôi đi về."
Cổ tay bị bàn tay to lớn của hắn kéo lại, hắn nhỏ giọng:
"Linh đừng đi..."
Tôi khó hiểu nhìn hắn. Hắn thâm trầm nói:
"Thực ra tôi buồn lắm... Linh có thể ngủ cùng tôi một tối nay được không?"
Đấy, miệng kêu không quan tâm cơ mà. Tôi hiểu mà, ai cùng một lúc bị chửi oan ức chẳng buồn, tôi từng trải qua rồi nên tôi có thể thông cảm cho hắn. Nhưng tôi không dễ dãi!
"Không!"
"Linh thật độc ác, mới hôm nay còn nói yêu tôi. Bảo yêu tôi mà không ngủ với tôi à? Đấy là ghét tôi rồi còn gì nữa."
Nhìn cái mặt hắn kìa, trông đáng ghét quá! Chỉ muốn đấm cho một phát thôi. Tôi giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay của hắn, quát lên:
"Mơ đi! Buông ra cho tôi đi về."
Giờ mới để ý cánh cửa đã đóng từ lúc nào. Tiếng mẹ hắn vọng vào trong:
"Hai đứa nghịch ít thôi, ngủ ngon nhé các con."
Tôi sững người, lập tức chạy lại mở thử cửa, cửa đã bị khoá mất rồi.
Tiếng hắn ở đằng sau cười ha hả:
"Ngủ với anh anh massage ngực cho, ngại ngùng gì."
Tôi lườm hắn, quát tháo:
"Cậu có thôi đi không! Tôi muốn đi về!"
"Mai rồi về, lên giường ngủ!"
Uổng công tôi lo lắng cho hắn, không kịp mặc áo ngực chạy sang hỏi han hắn, ai ngờ lại bị nhốt luôn trong phòng.
Ở chung phòng với một tên biếи ŧɦái, tôi nhất quyết không được ngủ, đừng ngủ khi biếи ŧɦái còn thức.
Tôi đưa hai tay che ngực, e dè nằm xuống giường.
Tôi cố gắng nằm thật sát mép giường, cách xa hắn nhất có thể.
Rõ ràng là đã tránh hắn rồi mà vẫn thấy hơi thở của hắn phả vào gáy:
"Che có mỏi tay không? Đưa tôi che hộ cho."
"Biếи ŧɦái, ngủ đi!!!"
"Không ôm Linh không ngủ được."
Hắn cãi lại với lí do củ chuối.
"Thôi đi, nóng thế này ôm nhau để mồ hôi chảy ướt sũng à?"
Tôi từ chối. Ai ngờ hắn vẫn lươn lẹo trả lời:
"Ôm nhau không ướt, hoạt động mạnh mới ướt."
Eo tôi bị một bàn tay lần mò chạm vào. Chưa kịp tránh ra thì hắn đã đe doạ:
"Đừng để tôi phải chạm vào những chỗ khác."
Lại là một đêm hắn ôm tôi ngủ ngon lành.
Tôi tỉnh lại vì phần đùi bị cái gì đó ướt ướt cọ vào rất khó chịu. Mơ màng mở mắt, tôi giật thót mình, hét lớn:
"Trần Mạnh Toàn, cậu đái dầm vào cả người của tôi này! Dậy mau!!!"
___còn__