Hàng Xóm Biến Thái

Chương 74

Nó trợn mắt nhìn tôi, sự ngây thơ vô tội đã không còn, thay vào đó là âm hiểm, khó đoán. Thích đọ mắt? Xin lỗi mắt bạn còn bé lắm bạn à. Chưa khoe rằng tôi có một cặp mắt rất to, lòng đen lớn bao gần hết mắt, mi mắt dài cong vυ't nên nhìn mắt tôi ai cũng khen như mắt búp bê, đen láy, to tròn.

Tôi trợn mắt, nâng cao mặt thách thức.

Nước mắt Hạ Mi đã ngừng rơi. Nó nhếch một bên môi:

"Ồ, không ngờ bạn lại phát hiện ra được, cũng không ngu như tôi nghĩ. Rồi bạn tính làm gì tôi?"

"Tôi chỉ thất vọng về bạn thôi, vì một thằng con trai mà lòng dạ biến đổi khôn lường, tình bạn này thật ghê tởm!"

Hạ Mi đã lộ ra tính cách thật sự của mình, điên cuồng, ngạo mạn, chỉ không kích động như hôm ở ngôi nhà hoang thôi.

Những lời nói tục tĩu bắt đầu phát ra từ đôi môi xinh đẹp kia:

"Còn hơn cái loại đ* như mày. Nếu mày không tồn tại có phải anh Toàn đã là của tao rồi không?"

"Hạ Mi, em nói cái gì vậy?"

Tông giọng của người vừa nói khiến tôi nhận ra ngay là bác sĩ Tuấn Phong. Anh bác sĩ đi vào trong lớp, ngỡ ngàng nhìn Hạ Mi.

Thấy người yêu xuất hiện, Hạ Mi ngạc nhiên lắm, nó lắp bắp:

"Phong... sao anh lại ở đây?"

"Anh rảnh nên đến đón em, đợi mãi không thấy nên lên lớp tìm em. Em vừa nói gì vậy?"

Quả thực Hạ Mi xứng đáng đạt giải Oscar về diễn xuất. Nó lập tức trở nên yếu đuối, đáng thương, nước mắt lưng tròng trả lời:

"Không có gì đâu anh... chỉ là có chút hiểu lầm thôi."

Tôi muốn chửi thề. Lật mặt nhanh quá tôi còn nhìn không ra nữa là Tuấn Phong. Anh Phong bác sĩ thấy vậy liền lo lắng:

"Hiểu lầm gì vậy? Em nói đi để anh giải quyết."

Hạ Mi lắc nhẹ đầu, nhỏ giọng:

"Không có gì đâu anh. Em mệt quá, mình về nhà có được không?"

Tuấn Phong ấm áp đỡ người Hạ Mi:

"Để anh đưa em về nghỉ."

Hai người hoàn toàn coi tôi là không khí, tôi nào để Hạ Mi dễ thoát vậy được. Tôi không muốn rườm rà, giải quyết luôn đi cho xong. Hơn nữa nhìn Tuấn Phong bị một con cáo già lừa thế này cũng thấy tội tội. Tôi gọi lại:

"Anh Phong là bác sĩ tâm lí mà lại để sừng mọc lên đầu mình lúc nào không hay ạ?"

Tuấn Phong lập tức dừng chân.

Hạ Mi nhanh miệng nói trước:

"Hạ Linh, cậu muốn hại tôi chết luôn sao?"

Nó cảnh cáo nhìn tôi rồi quay sang tủi thân nhìn bác sĩ Phong:

"Anh đừng nghe Linh nói... em mệt quá mình về thôi anh."

Đáng khen cho Tuấn Phong, anh là một điềm tĩnh, anh đưa tay vuốt tóc trấn an Hạ Mi mặc nó nhì nhằng đòi về rồi quay ra hỏi tôi:

"Em vừa nói gì?"

Tôi dõng dạc trả lời:

"Em nói là anh bị người yêu mình cắm sừng."

"Hạ Linh, cậu đừng nói linh tinh, sao cậu quá đáng thế?"

Tôi nhướng mày:

"Sao? Tôi nói linh tinh? Tôi vẫn còn bằng chứng ở đây."

Tôi ra hiệu cho hắn đang đứng ở cửa lớp chờ đợi tôi đi vào. Hắn hiểu ý đưa cho tôi điện thoại của hắn. Mật khẩu là ngày sinh của tôi, tôi mở cuộc trò chuyện của Hạ Mi, đưa cho Tuấn Phong xem.

Hạ Mi mặt trắng bệch, đứng sững sờ như tượng. Nó hét lên với hắn:

"Sao cậu lại đưa điện thoại cho Hạ Linh?"

Hắn lơ Hạ Mi, chỉ chăm chú nhìn ngắm tôi, tôi tuy khó hiểu nhưng vẫn mặc kệ hắn. Điều tôi quan tâm là phản ứng của bác sĩ Tuấn Phong.

Ban đầu anh rất bình tĩnh, nhưng sau đó thì không, đôi tay mất kiểm soát mà run lên, anh điên cuồng lướt xem những dòng tin nhắn, chưa thực sự tin mà ấn vào nick Facebook kiểm tra.

Chiếc điện thoại đắt tiền của hắn bị một bàn tay giựt lấy, ném mạnh đi. Hạ Mi lớn giọng:

"Phong à anh đừng tin, em bị hãm hại, hãy tin em."

Nước mắt nó chảy chắc thành sông luôn rồi. Tại sao lại có thể loại có thể khóc bất cứ lúc nào thế này, chán ghét thật sự.

"Bằng chứng đã rõ rành rành như vậy rồi, anh tin hay không thì tuỳ. Người bị tấn công vẫn đang đứng cạnh em đây."

Tôi nhìn hắn, cười nhẹ.

Hắn đưa tay vén lọn tóc đang che khuất một phần gương mặt của tôi ra đằng sau, nhìn tôi đầy ôn nhu. Hắn cũng diễn giỏi thật, suýt chút nữa tôi cứ tưởng là sự thật.

Tiếng Hạ Mi khóc lóc giải thích với Tuấn Phong khiến tôi đau đầu. Tôi định kéo hắn rời đi thì tiếng quát tháo một lần nữa vang lên:

"Trần Mạnh Toàn, em có gì không tốt chứ? Tại sao anh không thích em? Tại sao anh lại đi thích một đứa đầu óc ngu si đần độn như Hạ Linh chứ?"

Tôi nghiến răng, dám chửi tôi ngu?

Tôi ngu mà tôi vẫn nghĩ ra cách đổ thêm dầu vào lửa, chọc tức Hạ Mi. Tôi ôm lấy hắn, buồn rầu nũng nịu:

"Chồng ơi người ta chửi em ngu kìa."

Hắn phối hợp vỗ lưng, xoa đầu tôi an ủi, còn hôn lêи đỉиɦ đầu tôi nữa.

Hạ Mi thấy vậy gần như phát điên lên, mặc kệ sự có mặt của Tuấn Phong, nhằm vào tôi xông đến.

"Con chó kia ai cho mày ôm anh ấy!"

Cơ thể tôi lập tức được thân hình to lớn của hắn bao chọn lại, hắn che chở cho tôi. Hạ Mi cũng được Tuấn Phong nhanh tay giữ lại, anh nói:

"Hạ Mi, em bình tĩnh lại cho anh!"

Hắn lạnh lùng để lại một câu rồi bế bổng tôi lên bước chân rời đi:

"Tôi thích Hạ Linh vì cậu ấy lương thiện, mặc kệ cậu xấu xa thế nào vẫn ra tay bảo vệ, Linh ngu cũng được, mình tôi thông minh là đủ rồi. Còn cậu, về lấy tiền đi tu sửa lại nhân phẩm đi."

___còn__