[Gintama] Ngân Nhiễm

Chương 16

Chương 16
Thời tiết hôm nay khá tuyệt, là một ngày tốt để đi dạo phố, Gintoki vốn nghĩ vậy, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được không khí lúc này tốt chỗ nào. Kagura và Shinpachi đến chỗ Shimura Tae chăm sóc Akon, có chút không yên tâm Gin ở nhà một mình. Vì vậy khi mang theo Gin ra dạo phố, Gintoki không biết nên làm thế nào đối với bầu không khí bây giờ.

Gintoki ra ngoài do nhận được một cuộc gọi thông báo, nói là Hirage gần đây đang nghiên cứu một món đồ vô cùng thú vị, hy vọng hắn phải đến xem (Tác giả: Nhà cơ khí vĩ đại nhất Edo Hirage Gengai, nếu không rõ có thể xem lại Manga Anime =v=). Nếu là món đồ thú vị, vậy mang Gin theo cũng là một lựa chọn không tệ.

Chỉ là sau này nếu biết đó rốt cục là thứ gì, Gintoki tuyệt đối sẽ không mang cậu nhóc ấy theo.

Thân ảnh một lớn một nhỏ của Gintoki và đứa trẻ đứng trước cửa xưởng máy, bên trong tối đen đầy bụi bặm, như thể đã rất nhiều ngày không được quét dọn, chỉ có thể phân biệt ra được thứ duy nhất đang lộ ra giữa đống máy móc, chiếc ống hình trụ màu tím đang cắm vào chính giữa cái thứ rõ ràng là cái mông của một người nào đó.

(Tác giả: mau mau mau, mọi người nhất định phải cùng tôi nói lên cái câu thoại kinh điển ấy~)

“Are, đây không phải là Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong Cannon sao, khi hoàn thành sẽ có triển vọng cao lắm đấy~” Gintoki mập mờ trêu chọc.

“Chết tiệt, ta bị kẹt ở bên trong, tới rồi còn không mau tới giúp đi!” Higare đong đưa hai chân ở ngoài, làm sao cũng không bò ra được, ngược lại có khuynh hướng ngày càng lún vào trong.

Gintoki mới định nói gì đó không thú vị “chậc” một tiếng, đi qua lấy cái ống màu tím lên, kéo Higare ra từ giữa đám linh kiện máy móc, lập tức kích lên một mảnh tro bụi sặc người.

“Are are, được cứu rồi.” Khó khăn thở dài một hơi, Higare bỗng nhìn về cái ống tím đang nằm trên mặt đất, hốt hoảng cầm nó lên, kiểm tra khắp nơi xem nó có bị tổn hại gì do va chạm không.

Gintoki vừa thấy thì biết, cái ống tím này là thứ Higare kêu hắn nhất định phải đến xem. Bề ngoài trông cũng không có gì đặc biệt, nhưng tại sao lại cảm thấy nó nhìn có chút quen mắt?

“Cái này là cái gì?” Gintoki tò mò hỏi.

“Hề hề, người nhìn không ra sao?” Higare có chút đắc chí khoe khoang.

“Ta nghĩ nếu là ngươi thì nhất định sẽ biết, hãy nhìn ngoại hình này đi, hãy nhìn tỉ lệ này đi~”

Trong đầu Gintoki bỗng hiện ra một khả năng, nhưng sau đó nhanh chóng bị hắn bỏ qua sau đầu, không có khả năng, đồ vật không thực tế như vậy chắc không có khả năng sẽ xuất hiện ở nơi này đâu… “Chẳng lẽ thật là?”

“Không sai! Ngẫm lại ta cũng ngẫu nhiên có được nó đấy! Tuy không biết hiệu quả của nó sẽ thế nào khi dính nước, nhưng chắc chắc chính là cái thứ ngươi đang nghĩ đến!”

“Hoá ra nó thật là Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong Cannon!” Gintoki mở to hai mắt cảm thán.

“Là Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong Cannon cái em gái ngươi!” Hirage thiếu chút nữa ngã quỵ, một bàn tay đánh về phía cái đầu xoăn tự nhiên của Gintoki.

“Là Bazooka 10 năm đấy, cái tên ngu ngốc nhà ngươi! Ta thậm chí cả đạn pháo màu hồng phấn cũng có, rốt cuộc ngươi từ chỗ nào nhìn ra nó là Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong Cannon hả!”

“Chỗ nào cũng giống~” nhất là khi ở cửa lần đầu nhìn thấy nó. Gintoki vô tội sờ chỗ vừa bị đánh, tệ rồi, còn đổ máu…

“Hừ, Tch, không chấp nhặt với tên ngu ngốc nhà ngươi.” Higare oán giận đưa mắt về phía cửa, bỗng nhận ra còn tồn tại người thứ ba ở đây. “Đằng sau, cái tên nhóc đó là ai, tại sao lại giống ngươi như thế, là con riêng của ngươi à? Are are, người trẻ tuổi cũng thật là~”

“Tên khốn đó là ngươi mới đúng!” Gintoki nhân cơ hội này đánh vào giữa đầu Higare.

Tốt rồi, giải được nổi buồn trong lòng~

“Ngươi nghe ta nói hả. Chẳng lẽ khi nhìn thấy Bazooka 10 năm ngươi ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có?”

Nếu ngay cả sự thật là mình trong quá khứ xuyên qua cũng biết, Gintoki hiện tại dù biết Bazooka 10 năm tồn tại cũng không thể nào kinh ngạc, ngược lại cho rằng đây là một chuyện rất bình thường…” Châm ngôn khuyên nhủ, cái Bazooka 10 năm gì đó ngươi thật nghĩ có thể làm một người cùng phiên bản 10 năm sau của hắn trao đổi lẫn nhau sao?

“Không biết…” Hirage thực đứng đắn nói.

“Khốn kiếp ngươi lãng phí cảm xúc có chút chờ mong của ta đấy! Không biết ngươi còn làm cái gì!” Gintoki tức giận quát.

“Vì còn chưa có thử nghiệm mà… Cho nên cũng không biết có hiệu quả không. Ngươi trực tiếp trở thành vật thí nghiệm ha!”

“Lỡ nếu xảy ra chuyện gì ngươi nhất định phải phụ trách đấy, ta còn lâu mới làm nạn nhân vô tội. Thật xin lỗi, ngươi tốt nhất hãy tìm người khác làm vật thí nghiệm gì đó đi.”

“Hỗn đản, ngươi dám lãng phí cảm tình chờ mong của ta a! Không biết ngươi còn phải sắt đá cái gì a!” Gintoki tức giận quát.

“Bởi vì còn không có đã làm thực nghiệm a… Cho nên cũng không biết hiệu quả được không? Dứt khoát ngươi đảm đương thực nghiệm thể đi.” Vẫy vẫy tay, Gintoki chuẩn bị kéo Gin bỏ chạy, còn nghĩ rằng nó là cái gì to tát lắm, kết quả vẫn là một hồi vô ích, thứ khoa học viễn tưởng như vậy không có khả năng tồn tại được.

“Có thể để ta làm vật thí nghiệm được không?” Cậu bé không có ý định cùng Gintoki rời đi, ngược lại còn bước lên một bước hỏi.

“Này này Gin, ngươi đừng có bậy bạ…” Gintoki luống cuống.

“Gintoki, ngươi không nghĩ rằng cái máy kia có thể đưa ta trở lại thời đại ban đầu ư?” Cậu bé nhìn về phía hắn.

“Cho dù có khả năng này đi nữa cũng không thể đảm bảo rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.” Gintoki nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Không thử thì sao biết nó không có khả năng.” Cậu bé cố chấp đến gần cái ông màu tím.

Xong rồi xong rồi ~ Lúc này trong đầu Gintoki chỉ có suy nghĩ này. Tuy rằng hắn tán đồng ý tưởng của cậu bé, không thử sao có thể biết nó không có khả năng, đúng vậy, hơn nữa không ai có thể đoán trước được khả năng cao nó bao nhiêu, với lại thâm tâm Gintoki, hình như cũng không muốn cậu bé rời đi hấp tấp như vậy.

“Ồ? Tên nhóc này không nhát gan như ba ba của nó sao, nếu như ngươi muốn thử thì thử đi.”

“Ta đã nói ta không phải ba ba của hắn! Hắn cũng không phải con riêng của ta!” Gintoki phát điên.

“Cho ta biết phải làm như thế nào.” Nhận lấy cái ống màu tím, trên mặt cậu bé không hề có chút biểu tình nào, hắn cuối cùng cũng chỉ là dị loại không thuộc về thế giới này, cũng không muốn kéo nhiều phiền phức cho Gintoki. Vậy cũng tốt, trở về quá khứ vốn thuộc về hắn, tiếp tục những ngày làm con quỷ ăn thịt…

“Ấn cái nút bên cạnh là được.” Higare mang theo tâm tình kích động nói.

“Đừng có ấn ——” Gintoki muốn ngăn cản, lại không thể nhanh bằng hành động của cậu bé. Nút ấn xuống mang theo tiếng vang “lạch cạch”, một dòng chất lỏng màu nâu thẫm phun ra từ miệng của cái ống tím.

“Nước tương sẽ phun ra…” Higare phi thường bình tĩnh giải thích.

“Khốn kiếp tại sao lại là nước tương hả! Phun em gái ngươi!”