Chương 15
Edit: Bông.Beta: Erika.
–oOo–
Nếu Gintoki không xuất hiện đúng lúc, cũng không phát hiện ra hình bóng quen thuộc trong hành lang tối om om. Cậu bé thật sự không biết nên làm gì vào lúc này, loạng choạng bước đi trong nhà máy bỏ hoang, đồng thời đỡ vách tường, để khỏi bị ngã trong bóng tối. Đêm đen là hoàn cảnh có thể khiến người ta bất an nhất, cũng có thể biến kẻ bị động thành chủ động.
Cậu bé chưa phát giác ra phía sau lưng, có một kẻ đang lấp ló, mưu đồ phóng một thanh kunai toả hàn quang đến bản thân. Ánh sáng lờ mờ phía trước không đủ để soi rõ lối đi, cậu bé chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng ai đó đang thong thả tiến về phía này, đứa trẻ có phần nóng vội, lỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
“Gin?” Thanh âm mang vẻ lười biếng truyền vào tai cậu bé. Lúc cậu ngẩng đầu thì phát hiện bóng người đã tiến đến gần mình, nương theo ánh sáng càng lúc càng rõ ràng, cậu mới nhận ra người này không phải ai khác, chính là Gintoki. Nhưng mà, tại sao chỉ có mỗi một mình hắn?
“Gintoki… Shinpachi và Kagura đâu?” Mở to đôi mắt mang hoài nghi, cậu bé hỏi.
“Ara ara, vừa vào không bao lâu đã bị lạc đường rồi lạc nhau luôn, anh còn đang nghĩ cứ đi bừa xem xem sẽ gặp được cái gì, không ngờ có thể tìm được nhóc, thu hoạch cũng không tồi nhỉ.” Gintoki gãi tóc theo thói quen, mở đôi mắt cá chết lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào phía sau cậu bé.
“Gintoki?” Nhận ra sự khác thường của hắn, cậu bé không rõ ở phía sau mình có gì. Nhưng khi cậu chuẩn bị xoay người nhìn xem rốt cuộc là gì thì bị một bóng người che khuất tầm mắt. Chỉ thấy Gintoki một tay ôm cậu vào lòng, một tay nắm chặt thanh kiếm gỗ “Hồ Toya”, phía sau cậu hình như có ai đó hét lên thảm thiết.
“Rồi, giải quyết xong.” Tuy rằng Gintoki nói thế, nhưng lại không hề có ý định buông tay ra.
Cậu bé khó hiểu ngẩng đầu, nhìn biểu cảm của Gintoki, vẫn là vẻ lười nhác như cũ, trong đôi mắt đỏ sậm lưu chuyển một loại cảm xúc mà bản thân Gin chưa hiểu. Cậu vươn tay ôm lại thân thể có chút cứng đờ của Gintoki, khi hắn cúi đầu, cậu chỉ thoáng mỉm cười, nói: “Đi thôi.”
“Ừm…” Nắm bàn tay khiến hắn an tâm, cho dù là dấn thân vào bóng đêm duỗi tay không thấy được năm ngón cũng không cần phải lo lắng nữa. Cậu bé ở ngay cạnh hắn, ở nơi mà chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, bất cứ điều gì cũng không thể phá vỡ được sự ràng buộc chặt chẽ giữa họ, kể cả dòng chảy của thời gian.
Sự kiện lần này cuối cùng vẫn được giải quyết viên mãn, tuy rằng bị thương nhẹ, nhưng nhìn chung vẫn khá vẹn toàn. Gã đàn ông trốn khỏi Shinsengumi nghe nói đã bị giam lại, chưa đủ một hai năm thì chưa được hưởng quyền tự do. Mọi người có thể giải quyết thuận lời thực ra ít nhiều cũng nhờ nam nhân khác giúp sức, anh ta chính là người đã nuôi Akon.
Cũng không phải là sau khi một sự kiện kết thúc, mọi việc liền xong xuôi, có một số chuyện vẫn phải được xử trí một cách thận trọng. Ví dụ như Gin cũng không thể nào trốn tránh được hình phạt nho nhỏ, chưa được Gintoki cho phép đã tự tiện mang dao găm, đêm hôm khuya khoắt ra khỏi Yorozuya, còn đem về một thân toàn vết thương, nói thế nào cũng không thể cứ thế mà cho qua được.
Sakata Gintoki ra vẻ nghiêm chỉnh nói đạo lí rõ ràng, nhưng ai nấy đều biết, kẻ không có tư cách nói vậy nhất chính là bản thân hắn. Chẳng qua mọi người cũng bó tay, ai bảo hắn lớn tuổi nhất cái Yorozuya này, không thể không đóng vai trò người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ được. Cậu bé cúi gằm mặt không nói tiếng nào, ai cũng không rõ rốt cuộc cậu nghe lọt tai bao nhiêu.
“Thôi được, tuy rằng nói nhiều vậy nhưng cũng chẳng biết nhóc nhớ được bao nhiêu, hiện tại quan trọng nhất là nhóc bình an vô sự thì tốt rồi.” Ngưng lải nhải, Gintoki thở dài tổng kết.
“Gin-chan, ngươi rốt cuộc cũng thôi lảm nhảm -aru, lỗ tai của ta sắp mọc kén luôn rồi đây này, đừng nói là Gin -aru.” Kagura nhăn nhó, đôi tay nãy giờ vẫn che tai bỏ ra, có thể thấy được cô đã phải gian nan chịu đựng lời nói dài dòng vừa rồi như thế nào.
“Không phải chuyện của ngươi, xem TV đi.” Gintoki tức giận liếc mắt qua, Kagura lập tức im lặng.
“Cùng lắm thì sau này để lại giấy nhắn rồi mới đi…” Cậu bé cúi đầu nói nhỏ.
“Thì vẫn phải hó hé một tiếng rồi mới đi chứ!” Gintoki mệt mỏi nói.
“Nghĩa là phải báo cho bà Otose một tiếng mới được đi?” Cậu bé nghi hoặc lên tiếng lần nữa.
“… Nhóc vẫn không hiểu vấn đề à Gin. Không phải là báo cho người lớn rằng nhóc phải đi, mà là nhất định phải có một người lớn đi kèm nhóc mới an toàn, huống chi lần này là căn cứ của địch, lại càng cần người đi cùng. Gin có thể tìm anh, cho dù là nửa đêm anh cũng sẽ đi cùng nhóc.”
“Nói tóm lại Gin-san thực ra chính là muốn ở cạnh Gin, không muốn bị bỏ lại đúng không…” Shinpachi đẩy đẩy mắt kính nói.
“Shinpachi, chú mày im lặng cũng không ai nói chú mày bị câm đâu!” Gintoki lại nhắc nhở lần nữa.
“… Biết rồi, vậy sau này ra ngoài cứ đeo kính vào là được chứ gì.” Cậu bé bĩu môi, mặt quay sang một bên không thèm nhìn Gintoki.
“Ê ê! Đeo kính vào là có ý gì hả!” Shinpachi tức xì khói.
“Gin à… Thằng nhóc mắt kính kia thì có thể giúp được gì cho nhóc hả, Gintoki ta hữu dụng hơn nó nhiều!”
“Đồ khốn! Một đám đều hùa nhau khinh thường tôi!” Shinpachi ngồi xổm vẽ xoắn ốc.
“Thật là nhàm chán -aru, có mỗi việc cỏn con mà cũng phải tính toán chi li, nếu Gin-chan lo lắng cho Gin như thế, gả quách Gin cho ngươi luôn là xong -aru.” Kagura ngáp dài, càng nghe càng không hứng thú, cô chỉ muốn chui vào tủ âm tường để đánh một giấc.
Cậu bé và Gintoki đều sửng sốt, xem như không thấy mắt kính đang ngồi xổm góc tường… (Shinpachi: Đừng có lơ tui mà!), tầm mắt đều chuyển về phía khác, trên mặt nổi lên đỏ ửng đầy khả nghi.
Không phải không muốn được mãi ở bên người kia, không phải không muốn cứ tiếp tục thế này, chỉ là ai cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ hoà hợp vốn có, ai cũng không muốn chọc thủng bức tường pha lê trong suốt. Họ đều sợ hãi thay đổi, trở thành một cục diện mà mình không thể khống chế được.
“Chậc, phiền chết đi được, anh mày là người bệnh, phải đi ngủ bù đây.” Thu hồi biểu cảm xấu hổ vừa rồi, Gintoki một tay gãi đầu một tay tắt đèn, tiến vào phòng ngủ.
Không khí trong sảnh lúc này liền trở nên yên tĩnh lại, Kagura chui vào tủ âm giường ngủ không biết trời trăng, thức đêm là tối kị của chăm sóc sắc đẹp. Cậu bé không quay đầu, trước mắt là chiếc ghế dựa mà Gintoki hay ngồi, trong sảnh tối đen như mực chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu.
—
Lời tác giả: Còn hai chương nữa là hết, thật luôn đó! Không tin tui liền kết cho mà xem!