Chương 17
Edit: Ced.Beta: Cia, Erika.
–oOo–
Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, Gintoki vẫn cảm thấy chưa hết giận. Hirage đem Bazooka mười năm cải trang thành máy phun nước tương, dù cho mọi người ai cũng có xúc động muốn đánh hắn một cái. Khi cậu bé ấn cái nút kia, Gintoki thật sự hận không thể xông lên phía trước, cuối cùng kết quả chính là hai người bọn họ đều bị Bazooka mười năm bắn trúng.
Cái gì gọi là khi chân chính mất đi người quan trọng, nhiều năm qua những người hắn để ý đều lần lượt mất đi, tại thời điểm cậu bé ấn nút, Gintoki cho rằng hắn sẽ tiếp tục mất đi một người mà hắn muốn bảo hộ. Mười năm hỏa tiễn cái gì đó đều đi chết hết đi, hắn sẽ không để chuyện vừa rồi xảy ra một lần nào nữa.
“Ha ha ha… Cẩn thận ngẫm lại làm sao có thể có được loại đồ vật này, nơi này lại không phải là Katekyo *beep* Man. Cái đồ vật không có thật này, ta cũng muốn thì cũng phải dành ra một đoạn thời gian dài nghiên cứu mới có thể chế tạo ra.” Hirage cười lớn ôm lên ống tròn màu tím.
“Đồ vật này cho dù ngươi có phát minh ra, thì ta cũng sẽ không đảm đương trách nhiệm làm chuột bạch, đương nhiên Gin cũng sẽ không.” Khuôn mặt bình tĩnh của Gintoki vẫn là vẻ lười nhác hàng ngày, hắn nhẹ nhàng ôm cậu bé đang sững sờ lên, miệng nói hẹn gặp lại rồi nhanh chóng rời đi.
Sự thật chứng minh, chuyện hôm nay thật sự làm Gintoki hoảng sợ. Nếu lúc kinh ngạc hét lên, sau này mà xuất hiện tình huống như vậy, Gintoki đều sợ năng lực thừa nhận của trái tim sẽ không thể tiếp thu được. Lại nhìn cậu bé vẫn là một dạng bình tĩnh không có bất cứ biến hóa nào trên gương mặt, Gintoki không khỏi thở dài một tiếng, hắn như thế nào lại thua trong tay chính bản thân mình kia chứ.
“Vì cái gì lúc ấy lại muốn ngăn cản ta? Nếu ngươi không ngăn cản ta có thể trở về, hơn nữa ngươi sẽ bị kéo theo thì sao…” Ngẩng đầu, tầm mắt va chạm con ngươi màu đỏ sẫm sâu không thấy đáy của Gintoki, cậu bé cúi đầu không nói tiếp.
“Không quay về quá khứ cũng tốt, ta nghĩ nếu ngươi trở về nhất định phải nói với ta rằng sẽ làm bạn ngươi.” Không nhìn đến biểu tình cậu bé đang biến hóa, hắn cũng chỉ kiên định nói.
“Nếu ngươi trở về nơi đó không có bất kì kẻ nào thì sao?” Bọn họ đều biết, thời đại ấy có biết bao nhiêu tàn nhẫn.
“Sẽ không, sẽ có người tới đón chúng ta vào một ngày nào đó. Huống chi bên người ta còn có ngươi.” Nếu như không có bất luận kẻ nào trở ngại, Shouyou-sensei nhất định chắc chắn sẽ gặp được. Mở đầu cả cuộc đời hắn đều là Shouyou-sensei mang đến. Không có tùng dương lão sư, hắn sẽ không được như ngày hôm nay.
“Không phải lúc nào ta cũng ở bên ngươi, cũng như không phải ta lúc nào cũng ở Yorozuya” Hiện thực tàn khốc, hắn vẫn luôn biết điều đó mà.
“Ai nói? Yorozuya vĩnh viễn là nhà của ngươi, ngươi ở bao lâu cũng được, ta nghĩ Shinpachi và Kagura sẽ không để ý.”
“Vậy còn ngươi…” Cậu bé chột dạ hỏi, đồng thời cũng sợ hãi đáp án từ miệng hắn nói ra.
“Ta cũng vậy thôi. Cho nên ngươi không cần phải lo lắng bản thân sẽ mang đến phiền toái, không phải chúng ta đều là người một nhà sao?”
“Là như vậy sao? Ngươi không chán ghét một kẻ luôn mang đến phiền toái như ta sao, ngươi vẫn hy vọng ta ở lại sao? Ta vẫn luôn sợ rằng sẽ có một ngày, các ngươi sẽ đuổi ta đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta, như một giống loài dị dạng ở thời đại này…”
“Làm sao ta có thể ghét ngươi được, sao có thể đuổi ngươi rời đi, ta thích ngươi còn không kịp nữa là.” Gintoki có chút dở khóc dở cười, ai lại sẽ chán ghét chính bản thân mình?
Duỗi tay lau đi khóe mắt có chút ướŧ áŧ của cậu bé, Gintoki lộ ra nụ cười nhạt, mang đến cho cậu bé một sự ấm áp vô cùng, tính ra thì bản thân đã lau đi rất nhiều nước mắt, nhưng lại không ngăn lại được cảm xúc muốn bắt lấy sự ấm áp này, để nó thuộc về hắn, hắn nghĩ nếu mình đi tới tương lai chưa được biết đền này là chuyện hạnh phúc nhất.
Ánh sáng chói lóa chiếu vào đỉnh đầu mỗi con người, thời tiết cho dù tốt đến đâu cũng chẳng quan trọng bằng người đang bên cạnh cùng nhau đi dạo, phải không? Khi có khó khăn sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết, khi vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ sẽ cùng nhau cười đùa chia sẻ. Cho dù là một ấm áp của hai người, cũng có thể phi thường ở chung một cách hài hòa.
********
N năm sau, đã từ một cậu bé non nớt trưởng thành một thiếu niên, Gin có vẻ ngoài gần giống Gintoki vài phần, cho dù đi đến đâu cũng sẽ có người nói một câu.
“A kéo, Danna lâu không thấy trẻ ra nhiều nhỉ, là ăn được thuốc gì tốt sao, nếu có hãy cùng nhau chia sẻ~.”
“Ha hả, ông chú mì sợi vẫn luôn hài hước như vậy.” Hắn cười đáp lại.
“Nha! Vậy ra ngươi là Gin, ta lại nhận lầm thành ông chủ Yorozuya, ha ha, thật giống nhau, trở nên đẹp trai hơn nhiều nha.”
“Cảm ơn vì đã khích lệ ~ Ông chú mì sợi, sau này lại đến, ta về nhà trước đây.”
Cùng ông chú bán mì tạm biệt, tâm tình Gin khá là thoải mái trên đường về Yoroyuza. Thời gian trôi qua làm một cậu bé trầm mặc ít nói lột xác thành một thiếu niên đẹp trai sang sảng, cùng ông chủ Yoroyuza có tính cách giống nhau khiến cho những người người quen thuộc đều không phân biệt được, điều này làm cho Gin cùng Gintoki đều dở khóc dở cười.
Bọn họ vốn dĩ là cùng một người, lại vì bất đồng tao ngộ lại bến thành hai người khác nhau. Nhưng sự thật vẫn như cũ, bọn họ không thể nào phân cách được Sakata Gintoki. Dưới sự bảo vệ của Gintoki, Gin đã nhiều năm không có cầm lấy đoản đao trong người.
Nhìn kiếm gỗ bên hông, Gin cũng chỉ cười nhẹ, dù sao cùng Hồ Toya tỉ lệ nhỏ hơn một chút thì kiếm gỗ cũng là Gintoki cho hắn, cùng Shinpachi tập luyện ở đạo quán không biết có tác dụng hay không, hắn cũng chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng.
“Kéo cửa Yorozuya ra, hắn không ngoài ý muốn thấy chàng trai mái tóc màu bạc tự nhiên nằm ngửa ở sô pha, đôi mắt cá chết màu đỏ sậm nhìn TV không chớp mắt. Gin có chút cảm thán, cho dù nhiều năm đã trôi qua thì hắn vẫn luôn ở Yorozuya, cùng Gintoki ngủ chung một cái chăn, không có chút nào xấu hổ, ngược lại biến thành thói quen.
“A Gin, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại. Thật là, Shinpachi thế nhưng lại để chúng ta một mình mà mang Kagura về nhà đi ăn lẩu, thế nên buổi tối hôm nay cũng chỉ có mình chúng ta, Oáp~.” Gintoki bất mãn oán giận.
“Có thể mang được chị Kagura đi cũng tốt, chúng ta có hai người, vậy thì làm cơm chiều cũng có thể đơn giản một chút.” Gin cười.
“Nói cho cùng…” Trong lúc suy nghĩ, khóe mắt Gintoki bỗng nhiên nhìn gương mặt tươi cười của Gin. Thời gian tồn tại trên người hắn dần hiện ra, mới đảo mắt đã trở thành một thiếu niên trưởng thành, nhưng thói quen dính hắn vẫn chẳng thay đổi. Gin bay tới, bổ nhào vào người hắn.
“Gintoki, ngươi đáng xem cái gì trên TV vậy?” Hắn tò mò nhìn về phía TV.
“Cũng chẳng có gì, TV lúc này càng ngày càng chán.” Cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, Gintoki đem Gin ngồi trên mình chỉnh sửa tư thế sao cho thoải mái. Có trời mới biết Gin làm như vậy đã khiến hắn chịu biết bao nhiêu đả kích.
“Hả?” Thiếu niên nghi hoặc nghiêng đầu, đầu óc trì độn cũng không có nhìn thấy được sự khác thường ở Gintoki.
“Khó lắm mới chỉ có được hai người chúng ta, ngươi không muốn làm một cái gì sao?”
“Cái gì mà khó được? Không phải chúng ta lúc nào cũng hai người sao?” Hắn hỏi lại.
“… Ngày thường cùng với lúc này không giống, khi đó nhóc còn nhỏ.”
“Hiện tại có gì khác nhau? Dù sao ở trong mắt Gintoki ta cũng chỉ là một đứa trẻ.”
“Nếu nhóc không muốn làm chuyện gì đặc biệt, nhưng anh có.”
“Hả? Là cái gì? Ta có thể giúp sao?”
“Việc này cũng chỉ có một mình ngươi làm được.”
Gintoki bỗng nhiên tươi cười, dễ như trở bàn tay đem thiếu niên đè dưới thân. Gin chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên u ám, ngửa đầu cũng chỉ thấy một Gintoki với nụ cười sâu không lường được. Đầu óc có chút trì độn rốt cuộc cũng tỉnh táo biết được đây là tình huống gì, ý cười không có ý tốt lúc này mới hiện lên.
“Thì ra ngươi còn có bệnh yêu bản thân đấy ông chú ~”
“A, điểm này thì có vẻ cả hai chúng ta đều có rồi…”
Bởi vì chúng ta đều tự thích bản thân mình…
Toàn Văn Hoàn
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha! Câu truyện rốt cuộc cũng đã kết thúc! Nếu các bạn không tin, có đi xem văn án, có một dòng chữ “Đã kết thúc” màu đỏ rực.
Câu truyện được viết ra khi ta đang nhàm chán nảy ra ý tưởng, cũng vì do một lần ngẫu nhiên dạo Tieba thì sinh ra hứng thú CP~
Sau này cũng sẽ có một câu truyện về Gintoki, bất quá chuyện tương lai ai mà biết được ~ t ta chỉ biết viết vai chính.
Như vậy, cảm tạ mọi người vì đã luôn đồng hành, mong rằng trong tương lai vẫn có thể gặp lại ~