Hai người đạp xe trong gió thu, cuối cùng xe dừng lại ở một quán ăn sáng trước cổng trường, phần lớn đến là học sinh, tốp năm tốp ba, tuổi thanh xuân, chắc là cấp hai, cấp ba, quán nhỏ ngập tràn tiếng cười nói từ các cô cậu học sinh
Hai người đi vào, tuy rằng bộ đồng phục không có tác dụng ít nhiều, nhưng không hề có một chút cảm giác bất hòa nào
Lúc mới vào đã không còn chỗ ngồi rồi, hai người đợi một lúc, chắc là sắp đến giờ vào lớp, học sinh đã đi hơn nửa, bên trong góc trống ra cái bàn gấp
Vương Nhất Bác cởϊ áσ khoác chiếm lấy chỗ ngồi này
"Anh Chiến, anh ăn gì?"
"Tôi cũng không biết có cái gì"
Tiêu Chiến nhìn trước quầy, vẫn còn rất đông
"Cậu tự xem đi, cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó"
"Dì Lưu! Bàn này hai phần sữa đậu nành với hai phần bánh rán truyền thống!"
Tiêu Chiến còn tưởng rằng phải đi xếp hàng gọi đồ, không nghĩ tới Vương Nhất Bác trực tiếp ngồi ở đó gọi dì đang bận bịu bên trong quầy hàng rồi ngồi xuống
"Tại sao em không ra kia xếp hàng?"
"Xếp hàng cũng phải chờ, ngồi đây cũng phải chờ, trước đây em thường xuyên đến nơi này, dì Lưu biết em từ lâu, vừa nhìn thấy em là biết ngay em sẽ định gọi cái gì, vì thế mà căn bản không cần qua đó chờ gọi đồ, lát nữa gọi em, em qua lấy là được rồi"
"Thường đến? Tại sao? Chẳng lẽ là ăn chán sơn hào hải vị rồi hả?"
"Bởi vì trước đây em học ở đây?"
Vương Nhất Bác chỉ chỉ trường học phía trước, trên cổng chính viết 'Trung học số 1 thành phố M'
"Cấp 3, cấp 2 đều ở đây, mà quán ăn sáng này có lẽ đã được mở khi em học cấp 2, từ khi có quán ăn sáng này, mỗi ngày em đều tới đây ăn, so với ở nhà uống cà phê sữa thoải mái hơn"
Thực ra Vương Nhất Bác vào lúc ấy so với bây giờ vẫn cô độc, có lẽ trời sinh gương mặt lạnh lùng, cha mẹ vẫn bận chuyện của công ty, quanh năm ở nước ngoài, ngồi nhà to như thế chỉ có hắn và bảo mẫu, Trần Dịch cũng không học chung với hắn, trong trường học cũng không có bạn bè gì, chỉ có dì ở quán nhỏ này mỗi ngày đều cười nói với thằng nhóc, thỉnh thoảng hỏi han ân cần một đôi lời, như giọt mực nhiều màu sắc rực rỡ chấm xuống cuộc sống nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi) của hắn, sưởi ấm tim của hắn. Hắn mỗi ngày đều tới đây ăn sáng cũng không phải thích ăn đồ ăn chỗ này, vì nói cho cùng đồ ăn ngon ăn nhiều cũng có lúc chán, có một đợt quán sắp không mở nổi nữa, hắn lấy gần hết tiền tiêu vặt cho dì Lưu, giúp dì vượt qua khó khăn, lúc mới đầu nói cái gì dì Lưu cũng không chịu nhận, mãi đến tận Vương Nhất Bác nói sau này mỗi ngày đều sẽ đến đây ăn sáng, lúc này dì mới nhận lấy số tiền kia
Sau đó hắn du học trở về, cũng có công ty riêng, thỉnh thoảng tới nơi này ăn, gửi dì Lưu một ít tiền, từ sau khi Tiêu Chiến vào biệt thự, thì tương đương với có một 'đầu bếp', cũng lâu rồi chưa đến đây ăn
"Nhất Bác đến rồi ấy à"
Dì mang bữa sáng ra
"Sao dì lại mang ra đây, để cháu tự đi lấy là được rồi"
Vương Nhất Bác đứng dậy nhận lấy đĩa đồ ăn, để xuống bàn
"Lâu rồi cháu không tới đây, lần trước tay cháu không phải là không thể cử động sao, cũng không biết đã khôi phục như thế nào, dù sao bọn nhỏ cũng sắp vào học, dì thuận tiện mang qua đây"
Dì Lưu nhìn Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác
"Đây là bạn cháu à, thằng bé thật đẹp trai! Đây chính là lần đầu tiên cháu dẫn bạn tới chỗ dì ăn đó"
Tiêu Chiến cũng đứng dậy, giới thiệu mình đơn giản, nói xin chào với dì Lưu, chuẩn bị chuyển cái ghế sang cho dì ngồi
"Chàng trai à không cần, dì còn phải vào thu dọn bát đũa ngay, hai đứa ăn đi"
Vừa mới quay người đi lại nghĩ tới nói
"Sữa đậu nành uống lúc còn nóng, nguội rồi sẽ không tốt đối với dạ dày"
Tràn ngập đồ ăn khói lửa nhân gian không có tinh tế giống như sơn hào hải vị, nhưng chính nó cùng dạ dày ma sát mới có thể va chạm tạo ra tia lửa cám dỗ như thế (:v)
Hai người ăn sáng xong, lặng lẽ để tiền dưới đĩa, dắt xe đi vào vườn trường
Trường số 1 thành phố M nổi tiếng trong tỉnh về tỉ lệ nhập học cao, tài nguyên giáo viên tốt, thêm vào những năm gần đây chính phủ tài trợ ngân sách, môi trường đã được cải thiện, vì thế mà có rất nhiều người đến tham quan trường, chỉ cần không ảnh hưởng học sinh lên lớp, bảo an cũng sẽ không ngăn cản
"Chúng ta đang đi đâu?"
"Cứ theo em là được rồi!"
Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến đi vào 'Nhà Minh Lý' tìm một văn phòng chỗ rẽ tầng ba, Vương Nhất Bác gõ cửa, nghe được bên trong truyền ra một tiếng "Mời vào!" hai người mới đi vào
Thầy bên trong đang đang phác thảo trên giấy bằng bút đỏ, nhìn qua không phải rất già, nhưng đã có thể lờ mờ nhìn thấy ít tóc bạc, thầy xoay đầu lại đẩy kính mắt một cái, trong nháy mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác hơi có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là hài lòng
"Lão Tần"
Vương Nhất Bác mở miệng trước
"Vương Nhất Bác? Thằng nhóc này làm sao đến rồi"
"Nhớ thầy, nên tới"
"Nhớ cái rắm! Từ khi anh tốt nghiệp đã không về thăm tôi, anh không biết xấu hổ mà còn nói nhớ tôi!"
Thầy Tần liếc hắn một cái
"Ơ kìa, lúc em du học không phải có gửi cho thầy đồ ăn sao?"
"Tôi cần cậu đống đồ kia sao! Bạch nhãn lang, uổng công tôi trước đây đối tốt với anh như vậy!"
Lão Tần là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của Nhất Bác cũng là giáo viên Ngữ văn, Nhất Bác cũng là khóa học sinh đầu tiên thầy mang, lúc ấy bởi vì Nhất Bác không thích cùng người khác giao lưu nên bị cô lập không ít, bị bắt nạt, vừa bắt đầu có thể nhẫn thì nên nhẫn, sau đó cũng đánh nhau không ít, lão Tần cũng không biết nhìn trúng hắn điểm nào, không ít chuyện lớn chuyện nhỏ nói đỡ cho hắn, che chở hắn khắp nơi, vốn là hắn có thể đánh, thêm vào có người che chở, tự nhiên cũng là không ai lại tìm hắn gây phiền toái
Dạy dỗ Vương Nhất Bác nửa ngày, lão Tần mới nhớ bên cạnh còn có Tiêu Chiến
"Ôi chao, đối xử nhân thế đối xử nhân thế, vị tiểu đồng chí này vừa mới nghe tôi có nói cái gì không ổn không nói đi"
Vừa nói vừa hướng Tiêu Chiến nháy mắt
Tiêu Chiến cũng đáp ngay
"Thầy Tần lời lời châu ngọc, nói có lý, không hề có chỗ không ổn"
Vương Nhất Bác nhìn hai người một xướng một họa vùi mình
"Này! Em nói hai người không muốn ở đây tỉa tót câu chữ đấy chứ!"
Lão Tần đối với Tiêu Chiến là khuôn mặt tươi cười, xoay một cái đến Vương Nhất Bác chính là một cái khinh thường
"Anh cũng không giới thiệu một chút cho tôi"
"Ách, anh ấy tên là Tiêu Chiến, bạn em"
Lão Tần nghe xong bĩu môi
"Có tôi ở đây cũng không nói thật, tôi mới không tin là bạn anh, bạn trai mới đúng không"
Tiêu Chiến nghe xong mặt có chút đỏ đỏ, Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới lập tức đã bị vạch trần
"... Rất rõ ràng sao?"
Lão Tần chỉ chỉ hai người bọn họ đang nắm tay
"Anh nói xem? Anh với người bạn nào cũng đều nắm tay? Mặc dù tôi lớn tuổi rồi nhưng mắt cũng chưa hoa!"
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao tiểu đồng chí này lại đeo kính, ồ đúng rồi, Tiêu Chiến đúng không, nhất định là ánh mắt không được, mới nhìn trúng thằng nhóc thối này!"
Lão Tần nói xong, trong ngăn kéo lấy ra một cái bookmark (thẻ đánh dấu trang sách) hình cây đàn piano bằng gỗ đưa cho Tiêu Chiến
"Lần đầu gặp mặt tôi cũng không chuẩn bị cái gì, cái thẻ gỗ tử đàn này vẫn tính lấy ra được, coi như làm lễ ra mắt"
Vừa nghe là gỗ tử đàn, Tiêu Chiến liền khẳng định giá trị không nhỏ
"Thầy Tần, cái này em không thể nhận, chúng em vội vội vàng vàng đến đây cũng không chuẩn bị lễ vật gì tặng thầy, em đây làm sao còn muốn..."
Tiêu Chiến đang nói, Vương Nhất Bác đã lấy tới nhét vào trong tay cậu
"Không sao, cầm đi, số lần lão Tần tặng người khác đồ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chúng ta có thể lấy thì cứ lấy"
Thầy Tần nghe vậy cho hắn một cước
"Đây là tôi tặng Tiêu Chiến!" Lại nhìn Tiêu Chiến sau đó nói
"Sau này nếu như thằng nhóc này không thành thật em có thể đến tìm tôi, xem tôi có đánh nó không!"
Lại tranh cãi một lúc, lão Tần còn có lớp, hai người cũng không ở lâu, cho tới bây giờ có rất ít người thể cùng Vương Nhất Bác đùa giỡn, lão Tần tuyệt đối là một trong những người đó
"Thầy Tần đối với em rất quan trọng phải không"
"Ừm, như anh như cha"
"Lại nói hôm nay em dẫn tôi tới trường học làm gì?"
"Lúc Quốc Khánh không phải anh dẫn em đi xem studio của anh sao, em cũng muốn cho anh hiểu rõ quá khứ của mình, muốn đưa anh đi gặp những người quan trọng trong cuộc sống của em"
Tiêu Chiến có chút chua
"Trong cuộc sống của em người quan trọng cũng thật nhiều"
Vương Nhất Bác cười cười, lại dắt tay cậu
"Anh là quan trọng nhất!"