Tối qua trước khi đi ngủ, câu cuối cùng liên quan tới ngày nghỉ đến từ Vương Nhất Bác
"Anh Chiến, vậy ngày mai làm cái gì em sắp xếp nhé, bữa sáng anh cũng không cần nấu!"
Nghe hắn nói xong, Tiêu Chiến hỏi
"Vậy bữa sáng muốn đi ra ngoài ăn sao?"
Lần này Vương Nhất Bác kín miệng vô cùng, liên quan tới quyết định của mình cái gì cũng không nói
"Anh Chiến anh đừng hỏi cái gì, ngày mai sẽ biết rồi!"
Sau đó quay đầu sang ấp ủ mộng đẹp
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt hắn hưng phấn, cũng liên tục nói được, chờ sắp xếp ngày mai của Cẩu Tể Tể
Chẳng được bao lâu lại nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác
"Anh Chiến, tay ~"
"Hả? Tay? Tay làm gì?"
"Đưa em!"
Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến đặt bên eo mình
"Nếu không thì em không ngủ được"
Lúc này mới hài lòng xoay sang ngủ
"Quỷ ấu trĩ"
Tiêu Chiến nói qua, kéo cái tay kia của hắn nắm thật chặt, cằm chạm vào mái tóc mềm mềm trước mặt, cũng từ từ tiến vào mộng đẹp
Ngày hôm sau
Ánh nắng buổi sớm ấm áp xuyên qua sương mù đến rèm vải (1), chiếu lên trên cái chăn ấm, Tiêu Chiến dậy sớm hơn so với thường ngày, nguyên nhân không phải gì khác, chính là Vương Nhất Bác ngủ quá không thành thật, đá trái một cái đá phải một cái, rõ ràng trước khi ngủ quay lưng với mình, rồi lại trực tiếp xoay người ôm eo Tiêu Chiến, đầu cũng liên tục dựa vào trong ngực mình
Nhớ lại tối hôm qua Vương Nhất Bác bảo hôm nay hắn sẽ sắp xếp hết, Tiêu Chiến cũng không cần dậy sớm, hiếm khi được lười trên giường, từ trước đến giờ chưa từng có thói quen để thiếu niên này gối lên cánh mình, ánh mặt trời chiếu xuống tóc, lướt qua chóp mũi, chiếu xuống môi, ánh vàng kim nhàn nhạt chiếu sáng người trong giấc mộng phảng phất như đi nhầm vào thế giới tinh linh, 'băng sơn' , 'mặt lạnh' được người ngoài mô tả không đúng tí nào, ở trước mặt mình hắn vĩnh viễn là Cẩu Tể Tể chân thật nhất
Một lúc sau, điện thoại Vương Nhất Bác reo lên, Tiêu Chiến muốn đưa tay ra lấy, nhưng lại cách cậu quá xa, với không tới, Vương Nhất Bác lại ôm mình không có cách nào xuống giường, điện thoại ngừng lại reo
'Chắc là công ty có việc rồi'
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, đánh thức vật trang sức cỡ lớn trên người
"Nhất Bác, mau dậy, điện thoại cậu đã kêu lâu lắm rồi, không chừng là điện thoại công ty, đừng chậm trễ công việc"
Vương Nhất Bác vô cùng không tình nguyện nhận nghe điện thoại, bấm chế độ rảnh tay rồi ném điện thoại xuống giường, mình thì lại tiếp tục vòng lấy eo Tiêu Chiến, sau đó liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Trần Dịch gào thét
"Vương Nhất Bác!"
Giọng cổ họng này dọa Tiêu Chiến nhảy một cái, càng doạ Vương Nhất Bác run, Tiêu Chiến buồn cười lấy tay bịt tai của hắn để hạ thấp decibel (cường độ âm thanh)
"Gọi 800 cuộc anh cũng không nhận, anh là heo sao! Lão tử ở công ty bận bịu tứ phía, anh ngược lại tốt rồi, ở nhà ngủ còn để tôi gọi anh dậy! Anh không cố ý đấy chứ! Sau này có đánh chết tôi cũng không thể lại đáp ứng anh làm chuyện này!"
Vương Nhất Bác mò điện thoại, hướng đó nói một câu
"Tiền thưởng thêm 5%"
"Vương tổng thật tốt, tôi cảm thấy làm phục vụ đánh thức cũng không có gì không được, ngài đang bận, bye-bye ~"
Nghe trong điện thoại truyền đến câu Trần Dịch nói kia càng ngày càng nhỏ, Tiêu Chiến cảm giác mình cũng có thể nghĩ ra được cậu ấy bị tức tái mét nhưng lại không thể không cúi đầu trước mặt tiền tệ, thật sự là nhịn không được cười lên
"Phốc, có thể làm cho Trần Dịch làm được đến mức này cũng là chỉ có cậu"
"Có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay"
"Trần Dịch tính là quỷ gì?"
"Vampire, chờ ngày nào đó em không có tiền, nhất định là tài sản của em sẽ làm cho thằng nhóc này hốt hoảng chạy, đến lúc đó em nhất định đi nhà bọn họ ăn uống chùa"
"Không đến nỗi không đến nỗi, tôi cũng có thể nuôi nổi cậu"
Hai người thu dọn xong, chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Chiến vừa mặc áo khoác da đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ăn mặc như một học sinh từ trong phòng ngủ đi ra, áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là chiếc gilê màu vàng của B.Duck (小黄鸭 - Tiểu Hoàng Áp) (2), trong tay cầm bộ bóng chày, đứng ở đó một mặt ghét bỏ nhìn cậu
"Anh Chiến, hôm nay anh mặc đích thực phù hợp với tuổi"
"Vương Nhất Bác, cậu có phải là ngứa da thiếu đánh không"
"Ừm!"
Vương Nhất Bác thở dài, kéo Tiêu Chiến vào phòng ngủ, cầm một cái áo sơ mi giống hệt, lại từ trong tủ treo quần áo của mình lấy ra một cái gilê màu xanh lục đưa cho cậu
"Này, đổi"
"Cậu không phải là muốn đi lừa gạt số điện thoại của mấy cô bé đại học đó chứ"
Tiêu Chiến vừa thay quần áo vừa hỏi
"Hôm nay lại diện trẻ trung thế"
"Bản thân em cũng rất trẻ có được hay không, bình thường em mặc đều được khen đẹp trai đấy!"
Vương Nhất Bác ném áo bò denim jacket cho anh, không biết từ đâu lấy ra cái kính gọng đen đeo lên cho Tiêu Chiến
"Xem ra hợp mắt hơn nhiều, ngày hôm nay đưa anh đi hồi xuân" (kiểu như phản lão hoàn đồng, người già trẻ lại :v)
Vương Nhất Bác đã sớm chuẩn bị hai chiếc xe đạp trước cửa
"Chúng ta đạp xe đi!"
Tiêu Chiến do dự mãi mới đi đến trước xe đạp, Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng anh, hỏi một câu
"Anh Chiến, anh... biết đạp xe đó chứ?"
"Tôi... mới vừa học, mới đi có một lần..."
Vương Nhất Bác nhìn anh một chút, lại nhìn xe đạp một chút, cuối cùng chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau mình
"Anh vẫn là ngồi ở đây thì hơn"
Tiêu Chiến lắc lắc đầu, ngồi lên chiếc xe đạp thuộc về mình kia, vẻ mặt thành thật nói
"Tôi có thể"
Vương Nhất Bác cũng không quan tâm nữa
"Vậy em đi trước dẫn đường, anh đi theo sát em"
Vương Nhất Bác đạp xe rất nhanh, đạp được hai phút, sợ Tiêu Chiến theo không kịp cũng không dám tăng tốc độ, nhưng mà vừa quay đầu lại cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến, Nhất Bác đỡ trán, lúc này mới quẹo vào khúc cua người làm sao đã lạc rồi, không yên tâm hắn quay đầu lại, mới nhìn thấy Tiêu lão sư đạp xe theo đường chữ S
"Anh Chiến, chúng ta đừng miễn cưỡng ha"
Tiêu Chiến không thèm để ý hắn, chăm chú đạp xe tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước
Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói
"Với cái tốc độ này của anh, một tiếng mới tới nơi mất"
Cuối cùng vẫn là kéo Tiêu Chiến một mặt không vui lên sau xe mình
"Tiêu lão sư ngồi cho vững! Đưa anh trải nghiệm cái gì gọi là tốc độ với cảm xúc mãnh liệt!"
Vương Nhất Bác đặt tay Tiêu Chiến bên eo mình, rồi bắt đầu đạp, tập xe từ nhỏ quả nhiên không vô nghĩa, Tiêu Chiến cũng là lần đầu tiên được ngồi sau xe đạp người khác, cũng là lần đầu tiên ngồi xe đạp như cưỡi tên lửa, hai tay không khỏi nắm chặt áo người phía trước
Gió thu đưa quần áo hai người lại với nhau, giờ phút này bọn họ phảng phất như hai thiếu niên hăng hái tự do vi vu trong thành phố, giống như thời khắc trước đây bọn họ gặp gỡ, có biết bao tươi đẹp
---
Mình đã đổi ngôi xưng, mọi người lại góp ý nào
(1): Vải sheer là loại vải mềm, mỏng. Rèm vải sheer cho bạn một không gian mềm mại, nhẹ nhàng. Chúng được kết hợp với các loại rèm cửa chắn sáng tốt để làm giảm bớt sức nặng của rèm cửa chán sáng, giúp điều chỉnh ánh sáng tốt hơn. Vải sheer đa dạng màu sắc, kiểu dáng. Đa phần người dùng khi lựa chọn vải sheer đều chọn tông màu đơn giản là màu trắng.
Rèm vải sheer giúp lọc ánh sáng tự nhiên nhẹ nhàng. Ánh mặt trời khi chiếu qua lớp vải sheer sẽ bớt nóng hơn.
(2): ảnh