Ngay tức khắc tay cô đã bị anh hất ra, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, so với người xa lạ còn không bằng.
Trái tim của Thịnh Hạ lập tức rơi vào đáy cốc.
Cô chậm rãi buông tay xuống, trong lòng tự giễu vô cùng.
Người ta vốn là đã không thèm để ý mày, không tin mày, mày còn mang ánh mắt trông mong chạy theo giải thích, tự đem bản thân thành một thứ đáng chê cười, không thể chê cười hơn nữa sao?
“Em biết rồi, em xin lỗi.”
Cô dùng sức cắn môi dưới, cái đau thân xác sẽ làm cho đầu óc đần độn của cô tình táo hơn, sau đó cố nén xuống xoay người đi.
Cô vừa đi được nửa bước, cánh tay đã bị người nắm kéo lại, cô lảo đảo lui lại về phía sau, còn chưa đứng vững, liền nghe được anh hạ giọng nói, tức giận khó kiềm chế.
“Em biết cái gì? Lại muốn xin lỗi cái gì?”
Từng câu từng chữ chất vấn sắc bén như thanh đao, chặt chém lên cơ thể cô đầy đau đớn.
"Em biết anh không thích em, em xin lỗi, sau này sẽ không đến phiền anh nữa."
Lời nói đến môi đầy run rẩy, trong lòng đột nhiên nổi lên một phen dũng cảm, cô nắm chặt tay, nhắm hai mắt lại đưa lưng về phía anh mà nói lớn: “Không liên quan đến anh! Nếu anh đã không tin em, anh còn hỏi em cái gì nữa?”
Kinh Trì tức giận, gân xanh trên trán giật giật, đến lúc này, cô còn có lý để tức giận ngược lại với anh?
Anh dùng sức kéo cô đến trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, đầu ngón tay anh không khỏi khẽ thả lỏng.
Đáy mắt cô dâng lên từng cơn lửa giận đỏ hồng, dáng vẻ cố nén nước mắt của cô, đem hết lửa giập ngập trời của anh dập tắt.
Anh cuối cùng cũng hiểu, thành luỹ kiên cố nào trên đời, cũng không chống lại được nước mắt của người mình yêu.
Anh hít sâu một hơi: “Thịnh Hạ, em cảm thấy, chuyện của em, không phải là chuyện liên quan đến anh sao?”
Thịnh Hạ lúc này trong lòng tràn đầy ấm ức, không có chú ý đến giọng nói của anh mang theo cô đơn còn có chút run run rẩy rẩy và cầu xin.
Cô buột miệng nói: “Đúng, không có liên quan đến anh.”
Cô không đến tìm anh, không nên vì phản ứng của anh mà chạy đến giải thích với anh, tự rước lấy nhục.
Ánh sáng trong mắt Kinh Trì chợt dần mất đi.
Anh buông tay cô ra, chậm rãi rũ xuống bên hông, anh cụp mắt, che đậy ảm đạm trong mắt mình.
“Anh cho rằng, chuyện anh làm mấy ngày nay, em đều có thể hiểu, thì ra chỉ là do một mình anh tình nguyện.”
Lời nói này lôi kéo Thịnh Hạ đang đắm chìm trong bi thương ra ngoài, cô có chút không thể tin được mình vừa nghe được gì, run sợ ngửa đầu nhìn anh.
Từ trong đầm lầy, đến bay lên mây, có lẽ chỉ là vài giây ngắn ngủi.
“Anh, anh vừa rồi nói cái gì? Ý của anh là, anh thích….”
Thích em sao?
Mấy lời cuối này, cô khẩn trương xúc động không nói thành lời mà nghẹn lại nơi cổ họng.
Kinh Trì giật giật khoé miệng, nhưng không mang theo ý cười.
“Cho nên vừa rồi anh hỏi em, em biết cái gì?” Anh tự giễu rồi dừng lại “Từ đầu đến cuối, cái gì em cũng không biết.”
Nói xong lời này, anh xoay người rời đi.
Thịnh Hạ bị anh nói bất động tại chỗ, không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh từng bước đi càng xa.
Anh ấy thích mình sao?
Phải không?
Anh hình như đã gián tiếp trả lời mình.
Vui mừng đến quá đột nhiên, rồi còn kèm theo bất an vô cùng.
Hội trưởng giống như rất thất vọng, những lời vừa rồi của cô đã làm tổn thương anh.
Chỉ là anh trước nay đều không nói, làm sao cô biết được là anh thích cô chứ?
Hơn nữa, khi nãy anh ấy cũng không trực tiếp thừa nhận.
Cho đến bây giờ cô cũng không thể chắc chắn được, anh rốt cuộc là có ý gì?
Người này sao lại thế! Cô sao có thể đoán được chứ!
Thịnh Hạ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi.
Chờ cô muốn hỏi cho rõ ràng, đưa mắt nhìn lại, người đã không thấy nữa.
Cô tức giận dậm chân, bỏ lại vài câu khó hiểu rồi đi, còn không cho người ta đáp áp, thật xấu xa!
Cô cắn môi, cầm điện thoại, tìm được số của anh, gọi qua.