Thịnh Hạ gọi hai cuộc điện thoại, đều bị tắt máy.
Trong lòng cô vốn thấp thỏm lại vừa thẹn thùng của thiếu nữ, toàn bộ đều này khiến cô trở nên khó chịu và bực bội.
Được, anh không nghe máy phải không!
Em đây cũng không đi tìm anh!
Cô cất điện thoại, giận dỗi đi về.
Mấy ngày tiếp theo, cũng không biết có phải trùng hợp hay như thế nào, cô cũng không có gặp Kinh Trì.
Đảo mắt cũng đã đến trước kỳ nghỉ trung thu hai ngày.
Hợp ban xong, Lý Nghệ hỏi Thịnh Hạ: “Cậu định về nhà sao?”
Thịnh Hạ lắc đầu.
Cô còn chưa có xác định là về hay không, cho là có về, nhưng trong nhà quạnh quẻ, cô cũng chỉ một mình.
Lý Nghệ đột nhiên nhớ đến chuyện gì,hỏi: “Thịnh Hạ, tớ nhớ cậu là người thành phố Z phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu học trường trung học nào?”
“Trường trung học số 1 của thành phố Z.”
Cô trả lời xong, đôi mắt Lý Nghệ lập tức toả sáng, “Vậy cậu không phải là học chung trường cấp ba với hội trường à?”
Thịnh Hạ sửng sốt: “Cậu không nhầm chứ?”
“Không nhầm, không nhầm, hôm nay tớ vừa mới người ta nói, hội trưởng lần này về nhà đón lễ trung thu, nên xin giáo viên nghỉ mấy hôm, nói là phải vể trường trung học cũ diễn thuyết, trường học này chính là trung học số 1 thành phố Z.”
Tin tức này như sét đánh ngang tai, nổ tung trong đầu Thịnh Hạ, trong đầu cô tất cả đều là hội trưởng, thế mà hội trưởng lại là đàn anh của cô, sao có thể?
Này không khỏi cũng quá trùng hợp? Bởi vì cô chưa từng gặp anh trong trường.
Cô trở về ký túc xá, suy nghĩ nửa ngày, rồi gửi tin nhắn cho bạn thân thời cao trung.
Chỉ Chỉ, trường trung học số 1 của chúng ta có đàn anh tên Kinh Trì sao?
Tin nhắn không đến nhưng điện thoại lại đến.
Cô nhận máy.
“Tiểu Hạ Hạ, cuối cùng cậu cũng chịu tìm tớ, mỗi lần chờ cậu chủ động liên lạc, cũng như ngôi sao trông chờ ánh trăng ấy.”
Giọng nói đầy u oán của Thời Chỉ từ bên đầu bên kia vang lên.
Thịnh Hạ vỗ về nói: “Lúc khai giảng cậu nói phải đi trợ giảng, tớ sợ cậu bận rộn, nên không có tìm cậu, tớ đâu phải là cố ý.”
Thời Chỉ dường như không nghe lời giải thích của cô, tiếp tục ai oán: “Khó có được một lần, vậy mà lại hỏi chuyện của chàng trai khác, cậu có phải là bạn bè không đó!”
Thịnh Hạ đuối lý, dụ dụ dỗ dỗ vài tiếng, Thời Chỉ mới dừng diễn vai bị bạn tốt vất bỏ đầy khổ tâm.
Nhưng cô lại nhạy bén ngửi được mùi gian tình đâu đây: “Cậu hỏi người này làm gì?”
Thịnh Hạ chột dạ mà nhỏ giọng hẳn: “Thì tiện hỏi một chút, anh ấy là hội trưởng hội học sinh của trường tớ, hôm nay nghe người ta nói anh ấy muốn về trường trung học số 1 diễn thuyết, tớ mới biết anh ấy học cùng trường với chúng ta, cậu nói có kỳ diệu hay không!”
Nói xong lời cuối cùng, cô có chút khẩn trương đến cao giọng, may mà Thời Chỉ bị lời cô nói hấp dẫn hết sự chú ý, không để ý đến điều khác thường của cô.
Cô nghe được Thời Chỉ bên kia thở dài, có loại cảm giác xúc động bất đắc dĩ muốn cào tường.
“Tiểu Hạ Hạ ơi là tiểu Hạ Hạ, chuyện này cũng đủ để nhìn ra, những năm đó, cậu một chút cũng đã không có quan tâm đến mình!”
Lời nói bất ngờ thế này, làm Thịnh Hạ trở tay không kịp: “Tớ, tớ làm sao?”
“Cậu hỏi người này, lúc trước tớ đã từng nói qua với cậu.”
Thịnh Hạ hả một tiếng: “Khi nào?”
“Khi chúng ta vào học lớp 10, tớ đã nói qua với cậu, khối 11 có một anh học siêu giỏi mà còn là hotboy của trường, đánh bóng rỗ rất cừ, điểm quan trọng chính là người này đặc biệt cao ngạo lạnh lùng, rất nhiều bạn học nữ yêu thầm anh ta, đúng thật có thể nói là nổi tiếng toàn trường, tớ vì bắt kịp trào lưu còn đi xem anh ta đánh bóng rổ mấy lần, tớ có gọi cậu đi chung, nhưng cậu không phải muốn tập múa sao, không có lần nào đi cùng tớ, sau này anh ta thường xuyên tham gia các cuộc thi quốc gia, nên rất ít khi có mặt ở trường.”
Thịnh Hạ cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng tìm được đoạn ký ức này từ trong trí nhớ.
Thì ra, cô với anh, từ lâu đã học chung một trường.
Nhưng câu tiếp theo của Thời Chỉ, càng mang sức công phá mạnh hơn nữa.
“Không đúng nha tiểu Hạ Hạ, đàn anh Kinh Trì hồi học cấp hai đã học cùng với cậu rồi.”