Thịnh Hạ siết chặt bàn tay hồi lâu, thấy sắc mặt cậu ta biến ảo không ngừng, nhớ đến trên tin tức có nói, tỏ tình không thành lập tức cưỡng bức nhà gái, cô hơi hơi sợ muốn lùi về phía sau.
Đột nhiên, đối phương đưa tay ra nắm lấy tay cô, trong lòng cô hoảng sợ, trên mặt bình tĩnh nói: “Cậu làm gì, buông tay tôi ra.”
Hách Nhĩ Nam đưa ngón tay lên chận môi cô: “Chính thức tự giới thiệu một chút, tôi tên Hách Nhĩ Nam. Năm nhất khoa nhân văn, năm nay 19 tuổi, cao 1m8, nặng 75kg, liên quan đến nhạc cụ ít nhiều gì cũng biết một chút.”
Nói xong, cậu ta chủ động buông ta cô ra, sau đó đưa bóng trả lại cho cô.
Thịnh Hạ đưa tay muốn lấy, cậu ta lại cố ý giơ tay lên, làm cô chụp vào không khí.
Khóe miệng Hách Nhĩ Nam lộ ra vẻ cười xấu xa “Hy vọng sau này chị sẽ gọi tôi là anh Hách, chứ không phải là bạn học Hách.”
Thịnh Hạ thật xem thường giùm cậu ta, sao lại có người tự luyến đến như vậy.
Thịnh Hạ cũng không muốn dây dưa với cậu ta, lấy lại quả bóng rồi xoay người muốn đi, nhưng vừa mới đi được nửa bước, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ.
Kinh Trì đứng ở dưới khán đài cách đó không xa, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Anh hờ hững nhìn vào đôi mắt cô.
Một giây dày vò tựa những trăm năm.
Ngay sau đó anh thu lại ánh mắt, xoay người bỏ đi.
Thịnh Hạ đột nhiên không biết phải làm sao.
Anh đã thấy được những gì, có hiểu lầm hay không?
Cô có cần đến giải thích cho anh biết hay không, nhưng mối quan hệ giữa hai người không phải là mối quan hệ nam nữ, ngược lại cô có thể tự biến mình thành người đa tình hay không?
Hách Nhĩ Nam không biết cô bị làm sao, lại có dáng vẻ tuyệt vọng như thế: “Chị không sao chứ?”
Cậu mới hỏi xong, người đã chạy về phía trước.
Hách Nhĩ Nam: …
Mình có đáng sợ đến như vậy không?
Kinh Trì mím chặt môi, trong lòng tự giễu, anh cho rằng hôm nay mình khiến cô không vui, cũng không nói rõ qua tin nhắn, lập tức chạy đến đây tìm cô, ai ngờ- ----
Vẻ mặt anh càng thêm lạnh lùng.
Bạn học ôm bóng rổ chạy đến chào hỏi anh: “Kinh Trì, sao cậu ở chỗ này? Có muốn cùng chơi bóng hay không?”
Kinh Trì ném hộp sữa trong tay mình cho cậu ta: “Cho cậu.”
Bạn học kia được yêu mà sợ, nhận lấy, muốn nói lời cảm ơn nhưng người đã đi xa.
Anh ta cắm ống hút uống một ngụm, không khỏi nghi ngờ “Vị dâu tây?”
Trong sân tập thể thao rất đông đúc, Thịnh Hạ băng qua đám người tìm kiếm thân ảnh của Kinh Trì.
Cô chỉ do dự một chút, người đã không còn thấy tăm hơi đâu.
Chạy mãi ra khỏi sân thể dục, cô mới có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
Cô đuổi theo gọi, “Hội trưởng … Hội Trưởng….”
Người phía trước giống như không nghe thấy, vẫn cứ như cũ tiếp tục đi về phía trước.
Thịnh Hạ trong tình thế cấp bách gọi: “Kinh Trì!”
Một tiếng này, thành công dừng lại bước chân của anh.
Kinh Trì cũng không quay người lại, Thịnh Hạ hai tay chống gối thở phì phò.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đang đưa lưng về phía mình, cả người như tản ra hơi lạnh xa cách, dường như ngăn cản cô ở bên ngoài thế giới của anh.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cô cảm giác giống như ai vừa đâm mình, tát trên mặt mình.
Xoẹt xoẹt đau buốt.
Cô cuống quỷ giải thích: “Hội trưởng, cậu hồi nãy là sinh viên năm nhất, lần trước đi tuyên truyền có gặp qua một lần, em với cậu ta không có thân thiết gì.”
Kinh Trì xoay người, đôi mắt đen nhánh lại lạnh lẽo như băng tuyết, anh đi về phía Thịnh Hạ, từng bước đến gần: “Không thân thiết mà cậu ta nắm tay em? Không thân thiết mà hai người lại gần gũi như vậy?”
Thịnh Hạ bị vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến cho sợ hãi lùi bước về phía sau, cô liên tục lắc đầu nói: “Em cũng không biết vì sao cậu ta lại đột nhiên kéo tay em, hội trưởng anh phải tin em, em thật sự không có lừa anh.”
Cô nói đến đây, lập tức chủ động tiến lên một bước, đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh.
Không, cô không muốn anh dùng vẻ mặt như vậy nhìn mình, không muốn để anh hiểu lầm mình là một cô gái tuỳ tiện được.
Nhưng đầu ngón tay của cô vừa chạm vào ống tay áo của anh, đã bị anh hất ra.