Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 63: Được tỏ tình

Sau khi Hách Nhĩ Nam nói tên mình ra, cậu chờ đợi cô cũng sẽ đỏ mặt thét chói tai như những nữ sinh khác.

Nhưng Thịnh Hạ chỉ hờ hững à một tiếng, rồi cầm nhánh cây lên vẽ loạn trên mặt đất.

Hách Nhĩ Nam: …

Này sao không giống với những gì mình tưởng tượng?

Cậu ta hậm hực ho khan: “Chị ở đây làm gì?”

“Đi học.”

“Tôi thấy dáng vẻ của chị không vui, có chuyện gì sao?”

“Không có.”

Ngày thường chỉ có người khác tìm mình nói chuyện, mình cũng đều lạnh lùng, không ngờ lại có ngày phong thủy luân chuyển.

Cậu ta gãi gãi tóc, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Đàn chị Thịnh Hạ, trưởng CLB của chị có liên lạc với tôi vài lần, dường như rất muốn tôi gia nhập vào CLB văn nghệ giải trí, chị không có biểu hiện gì sao?”

Thịnh Hạ cũng không bất ngờ rằng cậu ta sẽ biết tên mình: “CLB văn nghệ giải trí khá tốt, cậu có hứng thú thì có thể đến phỏng vấn.”

Hách Nhĩ Nam bật cười: “Trưởng CLB có nói điều kiện, chỉ cần tôi gật đầu, lập tức có thể trúng tuyển.”

Thịnh Hạ không ngờ trưởng CLB lại nói như vậy, dù là sinh viên mới ưu tú thế nào, cũng phải trải qua phỏng vấn: “Thật không? Chuyện này tôi cũng không rõ cho lắm.”

Hách Nhĩ Nam bĩu môi “Đàn chị Thịnh Hạ, chị có muốn tôi gia nhập không?”

Thịnh Hạ trả lời: “Đây là chuyện của cậu, tôi không thể làm chủ cho cậu được.”

Nào biết đối phương lại tự nhiên không xấu hổ nói một câu “Nếu đàn chị gật đầu, tôi lập tức đồng ý gia nhập CLB với chị ấy, thế nào?”

Thịnh Hạ hôm nay đang phiền lòng, người này lại không chịu nhìn, chịu hiểu sắc mặt người khác, vẫn cứ không buông tha, cô là con thỏ nhỏ không biết giận hờn cũng không khỏi bốc lửa trong lòng.

“Bạn học Hách, cậu có muốn gia nhập hay không là chuyện của cậu, đối với tôi cũng không có bất cứ liên quan nào, hơn nữa cậu đừng nghĩ rằng cách nói chuyện thế này rất cuốn hút người khác, nói thật, nó làm người ta rất phản cảm, còn nữa mong là cậu trả lại bóng cho tôi, tôi phải đi học.”

Cô đứng dậy, đưa tay ra muốn lấy lại quả bóng.

Hách Nhĩ Nam ngồi xổm ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ trắng hồng của cô đang căng chặt, tròng mắt đen nhánh đang trừng to nhìn cậu, bộ dạng tức giận của cô cũng thật là đáng yêu.

Cậu ta nhướng mày, nói: “Vậy đàn chị thích kiểu nói chuyện như thế nào, tôi có thể học.”

Thịnh Hạ cạn lời cùng cậu ta: “Bạn học Hách, mong cậu không cần ỷ vào chuyện mình có tài mà tùy tiện trêu chọc người khác, hành vi này thật sự rất xấu xí.”

Hách Nhĩ Nam gật gật đầu: “Cảm ơn chị đã khẳng định năng lực của tôi, chỉ là tôi nghĩ mình nên nói rõ một chút, tôi không phải là người tùy tiện, tôi chỉ là….”

Thịnh Hạ bị giọng điệu tự cao tự đại này của cậu ta làm cho tức giận muốn cười, lúc này cậu ta lại đột ngột đứng lên, thân hình cao lớn, tồn tại áp lực làm cô không khỏi lùi lại hai bước.

Cậu ta nhướng mắt: “Chỉ là đối với chị, tôi vừa gặp đã yêu, trên đời này chuyện vừa gặp đã yêu, đa số là thấy sắc nảy lòng tham, điểm này tôi thừa nhận, dáng vẻ của chị thật sự rất hợp ý tôi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, có gì là sai?”

Thịnh Hạ mím môi, cô đã nghe quá nhiều lời tỏ tình, nhưng rất ít người lại điên cuồng trực tiếp như vậy, quả thật làm người ta không trở tay kịp.

“Đúng, không có gì sai, cảm ơn cậu đã vừa gặp đã yêu tôi, nhưng tôi có quyền không nhận lấy, về sau mong cậu duy trì khoảng cách một chút.”

Hách Nhĩ Nam cũng không có lường trước rằng, cô gái mềm mại như bông này, lại từ chối người khác lưu loát dứt khoát như vậy, ngay cả một chút hi vọng cũng chặt đứt, thật sự không chút dây dưa dông dài!

Đây là lần đầu tiên cậu tỏ tình với một cô gái, cũng là lần đầu tiên cậu bị người ta cự tuyệt không có đường lui.

Từ nhỏ đã là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, chưa từng chịu qua thất bại, cậu có chút thẹn quá hóa giận, nhưng đồng thời trong lòng đối với hành vi này của cô có chút tán thưởng …

Tính cách này thật quá đáng yêu.