Kinh Trì nhìn người bên cạnh, lại thấy cô sắp chôn mặt xuống đầu gối rồi, anh không khỏi mỉm cười.
Anh quay đầu lại, mở miệng: “Không…”
Kinh Trì còn chưa nói xong, đã bị một người cách đó không xa cắt ngang lời.
“A Trì.”
Kinh Trì nhìn theo hướng giọng nói, sau đó lại nói với Thịnh Hạ: “Cậu anh ở bên kia, anh qua đó một chút, em ăn trước đi.”
Thịnh Hạ gật đầu.
Sau khi Kinh Trì rời đi không lâu, cuối cùng hốc mắt cô không kiềm chế được nữa đỏ bừng lên, nước mắt dần đong đầy, rồi từng giọt từng giọt nước mắt tròn như hạt châu rơi xuống trên mu bàn tay cô.
Nóng nóng, ấm ấm, nhưng lại không làm ấm được thân thể đang lạnh lẽo của cô.
Vừa rồi anh muốn nói là: “Không phải” chăng?
Cô cho rằng, cô sẽ không để ý trong lòng anh có cô hay không, nhưng cô đã quá xem nhẹ bản thân rồi.
Rất nhiều chuyện cũng giống như đánh bạc, một khi lên sòng, không ai lại muốn dừng tay, rời khỏi.
Trả giá cho tình yêu say đắm, sao có thể không để ý cho được?
Lúc này, Kinh Trì đang nói chuyện với cậu của mình.
Cậu: “Đó là bạn gái con hả?”
Dứt lời, ông lập tức thấy trên bộ mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm của cháu mình lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Kinh Trì: “Không hẳn vậy, nhưng cũng sẽ nhanh thôi, con đang còn theo đuổi.”
Thì ra Thịnh Hạ không biết câu trả lời của anh, chính là "không hẳn vậy."
"Không hẳn vậy" và "không phải" chỉ hơn kém nhau một chữ nhưng ý nghĩa lập tức sẽ khác nhau như trời với đất.
Cậu nhỏ dùng sức đánh bộp vào bả vai đứa cháu trai lớn của mình, giọng nói tràn đầy vui mừng: “Không tệ không tệ, coi xác định quan hệ nhanh một chút, sau đó đưa về nhà ra mắt, để mẹ con vui vẻ.”
Kinh Trì dạ một tiếng, khóe mắt anh nhìn lại thì chỗ ngồi đã trống, không khỏi đảo mắt nhìn khắp nơi.
Cậu anh thấy vậy, bèn xua tay: “Mau về ăn cơm với bạn gái nhỏ của con đi, ông già này đi ăn một mình đây.”
“Cậu với người già còn cách nhau những mấy chục năm.”
“Lời này cậu thích nghe, được rồi, mau đi đi.”
Kinh Trì trở lại bàn ăn, nhận ra Thịnh Hạ cũng mang theo túi xách rời đi, cầm điện thoại muốn gọi điện cho cô, lại thấy có một tin nhắn đến.
Tiểu tiên nữ: Hội trưởng, em có việc nên đi trước.
Kinh Trì nhìn nội dung tin nhắn, hơi hơi nhíu mày.
Tiền trảm hậu tấu, đây không phải là phong cách xử sự của cô.
Anh gọi điện qua, chuông vang lên hai tiếng, lại bị ngắt.
Vài giây sau, anh lại nhận được một tin nhắn nữa.
Tiểu tiên nữ: Ngại quá hội trưởng, bây giờ em không tiện nghe máy, có gì anh nói qua tin nhắn đi.
Kinh Trì im lặng, lại gõ vài chữ trả lời.
Thịnh Hạ ngây ngốc đi trên đường về, di động rung lên, cô mở ra xem.
Hội Trưởng: Không có việc gì.
Cô nhắm mắt lại, nước từ nơi khóe mắt lăn dài xuống dưới.
Mối tình đơn phương này, cuối cùng thì cũng chỉ có cô nở rộ vì anh, còn anh như dòng nước vô tình, cũng không trách người nào được.
---
Buổi chiều là hai tiết học thể dục.
Các bạn cùng phòng chọn môn cầu lông, đều học trong nhà, chỉ có cô chọn bóng chuyền, nên học bên ngoài sân.
Mặt trời trên đỉnh đầu, Thịnh Hạ cùng mọi người chạy xong 400m, dưới sự hướng dẫn của giáo viên chia thành tổ vận động làm nóng người, sau đó giải tán, từng người luyện tập.
Đây là khóa học mới, cô với bạn học chung cũng không thân lắm, hơn nữa tâm trạng không tốt, cô ôm bóng tìm chỗ râm mát, ngồi xuống rồi phát ngốc.
“Không… Không… Không…”
Trưa nay sau khi cô bỏ về, bên tai cô không ngừng vây quanh câu nói không hoàn chỉnh kia.
Cô rất muốn bịt kín lỗ tai mình lại.
Đột nhiên, quả bóng trong tay bị cướp đi, cô nhìn hai tay trống trơn của mình, chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên.
Lập tức thấy một thân hình cao lớn đang nhìn mình chăm chăm, trong tay còn chơi đùa quả bóng của cô.
“Đàn chị, một mình có phải cô đơn lắm không? Có cần tôi đến chơi cùng với chị không?”
Giọng nói này có chút quen tai.
“Cậu là sinh viên khoa nhân văn…”Lý Nghệ từng nói tên cậu ta nhưng cô không tài nào nhớ được.
Đối phương cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng: “Hách Nhĩ Nam.”