Đến phút cuối cùng, Kinh Trì rút du͙© vọиɠ của mình ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa lẫn cùng dịch mật bắn ra trên bụng nhỏ của cô, tạo thành dòng chảy, da^ʍ mĩ lại sắc tình.
Thịnh Hạ nằm oặt trên giường, cả người run rẩy, tiểu huyệt còn mấp máy chảy ra nước mật hỗn độn.
Toàn bộ đầu óc cô đều trống rỗng, giống như bay lơ lững, hai chân dẫm lên đám mây mềm như bông, cả người bồng bềnh, phất phơ.
Thức dậy lần nữa cũng đã hơn mười một giờ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô chuẩn bị rời giường, mới vừa động một chút eo đã đau đến mức muốn nằm ngược trở lại.
Cô đỡ eo xuống giường, hai chân mềm nhũn không có sức lực, đi được vài bước, bên dưới liền nóng rát, giống như bị cọ xát quá độ.
Chờ đến khi nhìn mình trong gương, toàn thân xanh tím,nhũ hoa còn để lại dấu răng, trên eo còn có dấu tay nhàn nhạt, cô bĩu môi ấm ức.
Nói cái gì là đổi lại để cô ức hϊếp anh, kết quả còn không phải bị anh tiếp tục bắt nạt hay sao, cái đồ lừa đảo!
Cô hừ hừ hai cái, sau đó, vốc nước rửa mặt.
Vừa ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, khuôn mặt nhỏ hồng hào, môi đã bị anh gặm cắn còn chưa hết sưng, đôi mắt hồng hồng, rõ ràng đã nói cho người khác biết, cô vừa mới trả qua một trận tình ái điên cuồng.
Cô không dám nhìn nhiều, vội vàng rửa mặt.
Khi thả cái ly xúc miệng xuống, động tác xoay người của cô chợt dừng lại, lập tức chú ý đến hai cái ly được đặt song song kia.
Lần trước đến, trên kệ chỉ có một cái ly màu xanh lam, lần này đến lại có thêm một cái màu hồng nhạt, hơn nữa trừ màu sắc ra, kiểu dáng lại giống nhau như đúc, bàn chải đánh răng cũng là một cặp giống nhau.
Cô lập tức nhìn chỗ vắt khăn lông, của anh là màu xanh còn của cô là màu hồng nhạt, khác nhau ở một chỗ đó là góc khăn của anh có thêu chuột Mickey còn của cô thêu chuột Minnie.
ở Disney, hai chú chuột này là đại biểu cho tình nhân.
Cho nên----
Cô với hội trưởng đang dùng đồ tình nhân sao?
Nhận ra điều này, làm cho cô không khỏi đơ cả mặt, nếu thật sự là vậy, thì….
Cô hạnh phúc như muốn bay lên.
Trên tủ đầu giường có đặt quần áo lần trước cô không mang về, sau khi thay xong, cô không có việc gì để làm, liền sửa sang lại chăn gối, ga giường.
Sau khi gấp chăn xong,cô nhặt cái chăn nhỏ bị rơi dưới đất lên, một vệt nước nhàn nhạt còn chưa khô ráo đập vào mắt, da mặt mỏng của cô đỏ lên ngay tức thì.
Lúc này có tiếng mở cửa từ bên ngoài, cô sợ đến mức đem chăn giấu ra sau lưng.
Kinh Trì đi vào, thấy cô đứng ngây ngốc ở đó, phía sau lại lộ ra một đoạn chăn, anh cố nhịn không cười, cơ thể nhỏ bé của cô giấu được sao?
Giọng nói trong trẻo, trong đó còn mang theo ý cười: “Dọn dẹp một chút, anh đưa em đi ăn.”
Thịnh Hạ đáp lại nhỏ như tiếng muỗi kêu, luống cuống tay chân mà dọn dẹp.
Thật ra cô cũng không có đồ gì nhiều, chỉ có một cái túi nhỏ, mang giày vào rồi với dáng vẻ cô vợ nhỏ đi theo anh ra ngoài.
Đi qua hàng lang dài, không có xuống lầu, mà quẹo qua con đường khác để đi.
Thịnh Hạ tuy có tò mò, nhưng cũng không nhìn ngó lung tung khắp nơi.
Có người thỉnh thoảng đi qua, có lẽ là nhân viên hoặc quản lý KTV này, thấy Kinh Trì thì chào hỏi, ánh mắt còn tò mò nhìn vòng qua người anh để nhìn Thịnh Hạ, giống như đang xem vật lạ quý hiếm, sau khi đi xa rồi còn kiềm được quay đầu lại nhìn.
Thịnh Hạ bị người ta nhìn nên không được tự nhiên, dưới tình huống như thế này, chuyện cái ly với vài thứ trong phòng tắm có phải là do anh cố ý mua hay không, cô cũng không tiện mở miệng hỏi.
Mãi đến khi đi vào nhà ăn, Kinh Trì tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Rất nhanh có người đưa menu đến, trong lúc Kinh Trì gọi món, hai mắt người nọ nhìn Thịnh hạ chăm chăm, sau đó cười hỏi: “Lần đầu thấy cậu đưa con gái đến đây, là bạn gái cậu sao?”
Bị người khác hỏi bất ngờ như vậy, khiến cho Thịnh Hạ cứng miệng, ngay cả thở cũng quên mất.
Cô hơi cụp mắt xuống, không dám nhìn anh, nhưng đồng thời cũng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của anh.