Thịnh Hạ nghe vậy lập tức ngẩn người ra, nghĩ mình nghe nhầm rồi, nhưng người dưới thân cô, dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
“Em…”
“Hạ Hạ, em không muốn sao?”
Anh nói, ánh mắt nhìn xuống dưới, Thịnh Hạ cúi đầu nhìn theo anh, vật kia mỗi lần cắm vào trong cô, sướиɠ đến chết đi sống lại, hoàn toàn hiện ra trước mắt cô.
Thân gậy đỏ tím, sừng sững đứng thẳng, giống như cây lạp xương to mập, bên ngoài còn hiện lên đường gân, căng phình như muốn nổ tung, trên đỉnh đầu trơn bóng như cái nấm, khi cô nhìn đến, nơi đó còn có hai cái lỗ nhỏ đang tiết ra giọt nước trong suốt, hơn nữa, thân gậy càng lúc càng lớn hơn nữa.
Ngay khi Thịnh Hạ còn đang không trong tâm trạng khó mà tin được thì vẻ mặt bình thản tự nhiên khi nãy của Kinh Trì nháy mắt đã bốc cháy, ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng.
“Hạ Hạ, ngồi lên đi.”
“Ngồi làm sao…” Cô ngẩng đầu, đã bị ánh mắt của anh hun nóng, thì thầm nói: “Em không biết.”
Kinh Trì vừa xoa mông cô vừa dạy cho cô “Em đỡ nó, nhắm ngay chỗ đó là được.”
Nhìn cây gậy to lớn cao ngất kia, Thịnh Hạ lắc đầu nguầy nguậy: “Em không được-----”
“Em có thể mà.” Anh dịu dàng khích lệ.
Cô cắn cắn môi, đưa tay đến cây gậy nhiều lần, nhưng đều rụt về.
Thịnh Hạ do dự mà Kinh Trì cũng cho cô thời gian.
Lần thứ chín, cô run rẩy cầm cái thân gậy, Kinh Trì mang dáng vẻ hưởng thụ hít sâu một hơi.
Thịnh Hạ cũng hít sâu vào, bởi vì vật trong tay cô lại lớn thêm nữa rồi.
Lúc trước không thấy còn tốt, bây giờ thấy nó thô to như vậy, cô thật sự không có cách nào đem nó đưa vào nơi riêng tư của mình được, sợ chính mình bị nó chơi đùa đến hỏng mất.
Thịnh Hạ buông tay, nhào vào trên người anh: “Hội trưởng, em thật sự làm không được.”
Cô gái nhỏ liên tục lắc đầu cọ xát trên người Kinh Trì, càng khơi dậy lửa nóng nơi sâu thẳm bên trong thân thể anh.
Anh thuận theo cô, dụ dỗ: “Anh tin em mà.”
Thịnh Hạ chống cự không lại ánh mắt nóng bỏng đầy tin tưởng của anh, hai chân lập tức ngồi kẹp hai bên eo của Kinh Trì.
“Làm như thế nào đây?” Cô có chút sốt ruột, lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Kinh Trì đưa tay đỡ gậy thịt cho cô: “Em ngồi lại đây một chút.”
Thịnh Hạ cọ mông đi qua, đầu nấm kia đặt ngay cửa động của cô.
“Hạ Hạ, nhanh……” Anh gọi tên cô, ánh mắt lập tức càng thêm nóng bỏng.
Thịnh Hạ nuốt nuốt nước bọt mở hai chân ra, nâng mông lên ngắm ngay đầu nấm của anh, cô nhìn anh một cái mới từ từ hạ người xuống.
Qυყ đầυ theo hành lang đi vào trong, nhưng tiểu huyệt của cô còn chưa nuốt hết đầu nấm của anh, cho nên ngay cả thân gậy cũng không thể hoàn toàn xông vào bên trong được.
“Hội trưởng, lớn quá.” Trong giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở.
Kinh Trì bị cô cọ xát một đầu đầy mồ hôi, nhưng lúc này không thể gấp được, giọng nói như nghẹn lại có chút nặng nề: “Đừng vội, từ từ thôi.”
Cô nhìn anh đầu đầy mồ hôi, gân xanh nhảy bựt trên thái dương, giống như kiềm chế rất khó khăn.
Thịnh Hạ cắn cắn môi, ngồi quỳ bên trên người anh, hai chân cũng mở rộng ra, con đường để vào hoa động đã được nới rộng theo.
Cô chậm rãi ngồi xuống, đem cái gậy kia cẩn thận chậm chạp nuốt vào.
Tường thịt bao bọc xung quanh, cũng bị cưỡng chế mở ra.
Chỗ đó của anh thật nóng, thật thô, Thịnh Hạ ngạc nhiên, mình như vậy mà cũng có thể chứa được cái đó của anh.
Cuối cùng cũng đi vào hai phần ba, quá trình này thật dày vò, làm cho hai người đều thở hổn hển.
Thịnh Hạ lắc đầu: “Không thể vào được nữa.”
“Được rồi, còn lại để anh.”
Dứt lời, Kinh Trì đỡ lấy eo cô, dùng sức nhấn mạnh xuống một cái.
Thịnh Hạ trực tiếp ngồi xuống, vật to lớn của anh nháy mắt xỏ xuyên qua ngay lập tức, đi sâu vào trong cô, kɧoáı ©ảʍ từ nơi kết hợp truyền đến, chạy về phía xương cùng, truyền khắp toàn thân.
“Ư…”
“Ưm a a…”
Cả hai cùng rêи ɾỉ thành lời.
Một giây kia, cả hai người đều rung động mạnh mẽ, một lát sau mới dần hồi phục lại.
Kinh Trì, bỏ hai tay đang ôm eo của cô ra, ngẩng đầu, cong môi nói: “Hạ Hạ, từ giờ trở đi, em có thể dùng sức bắt nạt anh rồi đó.”