Tấm chăn mỏng theo động tác của anh chảy xuống dưới, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, đường cong cơ bắp thật hấp dẫn, xuống bên dưới, đường nhân ngư mê người như ẩn như hiện.
Anh cái gì cũng chưa làm, nhưng chỉ cần một màn này thôi cũng đủ làm Thịnh Hạ miệng nóng lưỡi khô.
Cô nuốt nuốt nước bọt bò qua, gió lớn từ cửa sổ đi vào, thổi bay bức màn, thổi đến cơ thể cô, trên người cảm thấy hơi lạnh, cô mới nhận ra mình trần trụi cái gì cũng không có mặc.
Cho nên vừa rồi chính là: Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nói chuyện với anh?
Thịnh Hạ xấu hổ muốn xoay người tìm đồ che đậy bản thận, nhưng cô mới đến mép giường, còn chưa kịp làm gì cánh tay đã bị giữ chặt lấy.
Khoé miệng anh mang theo nụ cười “Em muốn chạy đi đâu?”
“Em em em….”
Thịnh Hạ xấu hổ nói ‘em’ cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Một sức lực khá lớn kéo lấy cô, cô không đứng vững lập tức ngã lên giường.
Cô cuống quýt ngồi dậy, tức thì đối diện với ánh mắt như cười như không của anh: “Lại muốn chạy trốn?”
Cô muốn phủ nhận thì cánh tay anh đã ôm ngang eo cô, lại một lần nữa kéo cô đến gần hơn, ngã vào lòng mình.
Kinh Trì dùng tay khác nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang do dự của cô.
Ánh mắt này mang theo tính xâm lược, Thịnh Hạ muốn tránh né nhưng cũng không tránh khỏi ngón tay của anh, chỉ có thể dùng ánh mắt yếu ớt nhìn lại đối phương.
Vì sao sáng sớm ra, hội trưởng nhìn cũng không giống như ngày thường, lực tấn công lại mạnh đến thế, giống như muốn nuốt cô vào bụng?
“A… Ưm…”
Môi mềm vừa hé, đã bị người lấp kín.
Kinh Trì cẩn thận ngậm cánh môi như hoa của cô, bờ môi ướŧ áŧ mềm mại, mang theo vị ngọt hương trái cây, anh há miệng mυ'ŧ lấy môi cô.
Thịnh Hạ ưm a, cái lưỡi linh hoạt kia lập tức theo hàm răng đi vào, đảo khắp khoang miệng của cô, liếʍ từng cái răng của cô, từng chút một nuốt hết mật nước ngọt ngào trong miệng cô.
Anh giữ lấy đầu của cô, đầu lưỡi vói thẳng vào cổ họng.
Thịnh Hạ có chút khó chịu, đẩy vai anh ra, đồng thời cũng có cảm giác kỳ lạ.
Kinh Trì liếʍ láp thật mạnh, Thịnh Hạ ngửa đầu, thừa nhận nụ hôn sâu đầy bá đạo mang theo tính chiếm hữu của anh.
Mà bên dưới, có chỗ nào đó đã đứng thẳng dậy chống vào đùi trong, thỉnh thoảng sẽ chọc vào nơi riêng tư của Thịnh Hạ, kɧoáı ©ảʍ không nặng không nhẹ này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt của cô tiết ra một dòng nước mật.
Cảm giác được người dưới thân đã có chút ướŧ áŧ, đáy mắt anh ngay tức thì nổi lên lửa nóng, cố ý đẩy đẩy hông về phía trước.
Thịnh Hạ bị anh chọc đến nỗi sắp mềm nhũn, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.
Nhưng ánh mắt ngượng ngùng e lệ, ần ận nước đó chẳng có chút sát thương nào, trái lại càng dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ sáng sớm của đàn ông.
Anh ôm eo cô, không cho cô lộn xộn, bụng dưới khi nặng khi nhẹ đẩy lên trên.
Thịnh Hạ lắc mông tránh né, bụng nhỏ của hai người được ngăn cách bằng một cái chăn mỏng, theo sự cọ xát đã rơi xuống giường.
Hai khối thân thể tươi trẻ mơn mởn đã không còn gì cản trở, trần trụi mà dán vào nhau.
Thịnh Hạ cảm giác được thứ to dài bên dưới đang cọ qua lại nơi riêng tư của mình, có chiều hướng chọc lên trên đùi non, hơi đau và cũng có chút nóng rát.
Khó có thể tưởng tượng được, thứ đồ kia làm cách nào mà cắm vào nơi đó của cô.
Động hoa của cô thật mềm, thật đầy đặn, Kinh Trì đẩy nhẹ hai lần, vì do cô đang dựa vào người anh, lối vào hoa động rất chật hẹp, mỗi lần chỉ cọ cọ qua cửa động mà thôi, nhưng như vậy cũng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ mất hồn.
“Ưm…A….”
Kinh Trì dùng tay đỡ dưới nách cô, để cô ngồi trên bụng anh.
Thịnh Hạ mờ mịt chống lên lòng ngực anh, lúc này mới thấy tay anh đang hướng xuống dưới người cô tìm kiếm.
Cô theo bản năng giữ tay anh, nhưng đã bị anh nắm ngược lại, cái tay khác không bị cản trờ sờ soạng nơi riêng tư của cô.
Thịnh Hạ cắn răng không cho tiếng rêи ɾỉ bật ra ngoài.
Cô nghe thấy giọng nói thì thầm của anh: “Hạ Hạ, em ướt rồi.”
Khi anh cọ đẩy lần đầu tiên, cô cũng đã ướt đẫm.
Cô hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, cắn môi hừ nhẹ nói: “Hội trưởng, anh lại ăn hϊếp em.”
"Vậy lần này em ở trên, ức hϊếp ngược lại anh nhé?"