Thịnh Hạ có một mái tóc dài đen nhánh, óng ả thẳng mượt, sau khi vào đại học, có rất nhiều người chọn nhuộm tóc thay đổi ngoại hình, khí chất, nhưng cô vẫn luôn như thế, tóc đuôi ngựa nho nhỏ cao cao lắc lư qua lại, gương mặt mộc trong trẻo thuần khiết, dáng vẻ tóc tai tán loạn như bây giờ tương đối hiếm thấy.
Lúc này đây, mái tóc dài đậu trên vai, rũ ra tán loạn trong nước, tăng thêm vài phần nhu mì, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết vô cùng mịn màng của cô.
Lúc cô ngủ rất ngoan ngoãn, lông mi dày và dài, đuôi mắt còn lưu lại chút đỏ bừng sau khi bị anh hung hăng ức hϊếp, đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt lớn bằng một bàn tay nhìn càng thêm yêu mị, bờ môi hé mở mang theo chút nước lấp lánh, như cánh hoa sáng sớm ướt đẫm sương mai, thật mê người, thật muốn hái lấy.
Kinh Trì tránh không nhìn cô, cúi đầu, quang cảnh trong nước lại đột nhiên xông thẳng vào mắt.
Dáng người lả lướt hấp dẫn, phập phồng trong nước, chỗ cần đẹp thì đẹp, chỗ nên lớn thì lớn, mỗi một chỗ thật đúng là thoả mãn mong muốn.
Ai cũng không thể ngờ được, cô gái xinh đẹp thanh thuần như vậy, lại có dáng người gợi cảm như báu vật hiếm có thế này.
Không thể tiếp tục nhìn được nữa, nếu không chỗ nào đó lại có cơ hội ngóc đầu chào hỏi cô gái nhỏ.
Anh hít sâu một hơi, sau đó vốc nước tắm cho cô.
Da thịt cô rất trắng, lại vô cùng mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ là có thể để lại dấu vết.
Mà anh, tối hôm nay đã để lại dấu vết trên người cô, khi ở trong hẻm sâu không nhìn thấy được, lúc này là một mảnh xanh tím, đỏ ửng, anh mới biết bản thân mình càn rỡ đến chừng nào.
Anh đau lòng vuốt ve, thẳng đến nơi bụi hoa giữa hai chân cô, tẩy rửa.
Lông tơ mảnh lay động trong nước, đáng yêu động lòng người.
Hầu kiết anh giật giật, anh đưa một ngón tay đi vào cẩn thận rửa cho cô.
Người đang ngủ say khẽ mở cánh môi, phát ra một tiếng rên nho nhỏ như muốn thức dậy, anh lập tức thu tay về, lấy khăn tắm, bọc cô lại rồi ôm về giường, lau khô nước trên người cô rồi nhét vào ổ chăn, liền mạch lưu loát sau đó anh vò đầu đi vào phòng tắm.
Nước lạnh xối xuống, mới đem khô nóng vừa bừng dậy trong anh dập tắt dần.
Trước khi chạm vào cô, anh còn có thể kìm chế tình cảm của mình dành cho cô.
Sau khi chạm vào anh lập tức thành nghiện, ăn ngon mới biết mùi vị.
Tuỳ thời tuỳ lúc đều muốn in dấu ấn của chính mình lên trên người cô.
Thì ra, cũng có một ngày anh sẽ không cách nào khống chế được lý trí như vậy, mặc kệ bản thân hãm sâu vào.
Nhưng anh ...
Vui vẻ chấp nhận.
Anh nhắm mắt lại, khoé miệng khẽ vẽ lên một vòng cung, mặc cho nước cuốn trôi.
Sau khi ra ngoài, cả người anh mang theo hơi nước, đứng ở mép giường, nhìn người say ngủ, anh ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt cô.
“Hạ Hạ, có lẽ vĩnh viễn em cũng sẽ không biết được, lần đầu tiên anh và em gặp nhau là ở nơi nào đâu.”
Anh giống như một bé trai cất giấu một bí mật, có chút đắc ý.
Anh xốc chăn lên ôm chặt lấy Thịnh Hạ, thân thể mềm mại của cô rơi vòng lòng ngực anh, anh mới thoả mãn nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng mị.
Tối hôm qua đã quá mệt mỏi, Thịnh Hạ ngủ rất sâu, chờ đến khi thức dậy, cô nhìn đồng hồ trên tường cũng đã qua tám giờ, lập tức ngồi bật dậy.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, muộn mất rồi!” Cô vừa hoảng loạn lẩm bẩm, vừa xốc chăn lên muốn xuống giường.
Ngay khi cô vừa đặt chân lên thảm sàn, mới dần hoàn hồn nhận ra nơi này không phải là ký túc xá, trên giường lập tức có một giọng nói vang lên.
“Hôm nay là thứ năm.”
Đầu cô như bị cánh cửa kẹp, nhìn lại, ngây ngốc à một tiếng.
Kinh Trì một tay chống má, giọng nói khi vừa mới ngủ dậy đầy lười biếng: “Buổi sáng em không có lớp.”
Cô lập tức nói theo: “Đúng ha, hôm nay chỉ có hai tiết học vào buổi chiều, em quên mất.”
Sau khi lẩm bẩm lầu bầu một hồi, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt trong suốt đầy nghi ngờ nhìn người trên giường: “Có điều, sao anh lại biết lịch học của em?”
Chương trình học của họ không giống nhau, bản thân mình còn thường xuyên lẫn lộn, sao hội trưởng lại biết rõ như vậy chứ?
Kinh Trì nhỏm người dậy, ngoắc ngoắc tay về phía cô: “Em lại đây anh nói cho em nghe.”