Trước đây cô chỉ cảm thấy hội trưởng có dáng dấp rất soái, mặc quần áo nào cũng đẹp.
Bây giờ hai người trần trụi đối diện với nhau, cô mới biết được, dưới lớp quần áo chỉnh tề kia cất giấu một dáng người không hề thua kém bất cứ huấn luyện viên thể hình nào cả.
Vai rộng mông căng, cơ bụng tám múi, tỉ lệ hoàn hảo, cơ bắp từng chỗ một đều vô cùng sung mãn.
Lần nào cô cũng bị anh làm đến kiệt sức, mà anh thì dường như còn có thể làm thêm được vài lần nữa.
Thể lực nam nữ thật khác xa nhau.
Nhưng đối với cô, động tác của anh luôn dịu dàng, như đang kìm chế.
Cô nhớ trong sách “Lời của sóc nhỏ” có câu nói: Trong tình yêu, đối phương có thể đặt cảm nhận của bạn lên hàng đầu, đó là bởi vì đối phương yêu bạn.
Yêu?
Chữ yêu này quá nặng, cô tự hỏi rằng, hội trưởng có yêu mình hay không, cô cũng không dám hy vọng cao xa.
Cô chỉ dám để trong lòng, khẳng định, bác bỏ, lại nhận định.
Có lẽ, trời sinh anh là người gallant, có lẽ anh không có ghét cô…
Vừa lún sâu vào, cô lập tức dừng lại.
Cô sợ, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Có thể giữ gìn mối quan hệ hiện tại này, với cô đã quá đủ rồi.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được, ngày khai giảng hôm đó, thư báo trúng tuyển của cô bị gió thổi bay đến chân anh, trong chớp mắt, khi anh khom lưng nhặt lấy thư báo, trên khoé môi của anh còn có một nụ cười nhàn nhạt.
Gió vô tình cuốn bay giấy báo, cô vô tình chạy theo tìm kiếm, đến nơi gặp được bất ngờ.
Khiến người trầm luân không cách thoát ra.
Cô hy vọng, con đường này có thể đi mãi đi mãi, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Nằm trên tấm lưng rắn chắc của anh, Thịnh Hạ mới dần dần thả lỏng, hai mắt buồn ngủ đến cái gì cũng không rõ ràng.
“Hội trưởng, chúng ta đi đâu?” Hình như đây không phải là hướng về ký túc xá.
“Chỗ ở của anh.” Anh nói.
Đầu óc Thịnh Hạ không tiếp nhận được, câu trả lời cũng chỉ là ừ một tiếng.
Kinh Trì cảm giác trên vai nặng thêm một chút, anh nghiêng đầu, thấy cô đã nhắm hai mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng rõ ràng đã ngủ thϊếp đi.
Anh nở nụ cười đầy cưng chiều, sau đó khi thì nhìn đường, lúc thì nhìn cô.
Thì ra, cõng cả thể giới nhỏ bé của mình trên lưng lại thoả mãn thế này.
Suốt cả đoạn đường, khóe miệng cong cong nở nụ cười trên gương mặt lạnh lùng của hội trưởng chưa hề tắt.
Mãi đến khi tiếng lạch cạch của chìa khoá va chạm vào nhau đánh thức cô dậy.
Cô xoa xoa mắt hỏi: “Đến rồi ạ?”
“Tới rồi, em ngồi một lát đi, anh đi mở nước tắm cho em.”
Cô được đặt ngồi trên mép giường, tuy mở mắt không nổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn về phía anh cười một cái.
Bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu này làm cho Kinh Trì không nhịn được mà ngứa ngáy tay chân xoa xoa đầu cô, rồi mới đi vào phòng tắm.
Anh đi rồi, Thịnh Hạ ngồi một lát, thiếu chút nữa ngã xuống, may kịp thời túm được drap giường.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được tiếng anh nói: “Nước chuẩn bị xong rồi.”
Cô đứng lên, lảo đảo lắc lư đi về phía trước.
Kinh Trì thấy cô đã như vậy rồi còn cố chống đỡ, khi cô đi ngang qua lập tức giữ chặt cô lại: “Để anh tắm cho em.”
Lời này làm cho người nào đó sắp tìm Chu Công chơi cờ sợ đến mức lập tức tỉnh táo, Thịnh Hạ vội vàng nói: “Không cần không cần, em có thể tự mình tắm.”
Lần trước cô ngủ nên không biết thì không tính, lần này nói cái gì cô cũng không thể để anh giúp, làʍ t̠ìиɦ là một chuyện, nhưng tắm cho cô, cô cũng thấy rất là xấu hổ đó!
Thấy cô phản ứng mạnh mẽ như vậy, Kinh Trì cũng không bắt buộc, lùi lại để cô đi vào phòng tắm.
Sau khi đóng của lại, Thịnh Hạ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô mới chú ý đến, trong phòng tắm còn có một cái bồn lớn, lúc này đã xả đầy nước, cô thử độ ấm của nước, rất vừa, cởϊ qυầи áo ra rồi đi vào.
Nước thấm toàn thân, cô thoải mái nhắm cả hai mắt lại.
Mới đầu cô còn vọc nước chơi đùa, tắm rửa, dần dần thả lỏng, buồn ngủ cùng mỏi mệt lúc này lập tức tìm đến.
Kinh Trì ở bên ngoài tính thời gian, nhưng người cũng chưa ra ngoài, anh gõ gõ cửa, không có ai đáp lại, quyết đoán đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt là một thân thể xinh đẹp trắng nõn không chút tì vết.