Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 55: Em có chắc đi về nổi không?

Ở lần cắm vào cuối cùng, cả hai người đều đạt được cao trào.

Gậy lớn thô to cũng chịu rút ra ngoài, bắn ra chất lỏng đậm đặc trắng đυ.c, đầu nấm cứ phun lại phun, không ngừng đến khi không còn lại gì.

Thịnh Hạ đưa mắt nhìn một cái, ngượng ngừng xoay đầu sang một bên, đôi tay yếu ớt  bám lấy anh, da thịt lộ ra bên ngoài của anh có một lớp mồ hôi mỏng, dính dính.

Thường ngày, cô không thích mùi mồ hôi trên người phái nam, cảm thấy khó ngửi, nhưng lúc này, cô không chỉ không ghét mà còn thấy mùi trên người của anh không giống với người khác, rất dễ chịu, hận không thể đem mũi mình dính lên người anh.

Cái này có lẽ gọi là tình nhân trong mắt đều thành Tây Thi.

Kinh Trì khép hờ hai mắt, hưởng thụ dư vị cao trào, khoé miệng nhếch cao, không khó nhận ra tâm tình của anh rất tốt.

Thịnh Hạ chỉ đảo mắt ra nhìn một cái, đã bị ánh mắt này của anh làm cho mê đắm.

Từng sợi tóc dính lại trên trán, lông mi dài dưới ánh sáng mờ ảo tạo thành bóng rợp trên mặt, hai bên thái dương đầy mồ hôi, chảy thành giọt xuống hàm dưới, gợi cảm chết người.

Nhận ra ánh mắt của cô, Kinh Trì thở gấp, chậm rãi mở mắt ra, bắt lấy ánh mắt chưa kịp thu về của cô.

Anh nhếch môi cười, ôm eo cô kéo sát vào người mình : “Sướиɠ không?”

Thịnh Hạ cúi đầu không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói lời không rõ ràng: “Hội trưởng, sao anh lại hỏi mấy chuyện này?”

Kinh Trì biết cô xong việc rồi thường rất xấu hổ, trêu chọc cô như vậy đã đủ, anh bèn cúi đầu xuống hôn lên vành tai đỏ ửng của cô: “Được rồi, không trêu em nữa, anh biết em sung sướиɠ là được.”

Cô lại vùi mặt vào ngực anh, người này sao có thể tự hỏi tự trả lời như vậy chứ?

Kinh Trì cười khẽ, lau sạch vết bẩn trên người cô, đem qυầи иᏂỏ mặc vào lại cho cô.

Khuôn mặt Thịnh Hạ suốt thời gian đó đều đỏ hồng, nhìn trái nhìn phải cũng không dám nhìn anh.

“Hội trưởng, em phải về.”

Cô rời khỏi người anh, vừa mới đứng ngay ngắn, hai chân mềm nhũn đến súy thì ngã quỵ xuống đất.

May là Kinh Trì nhanh tay lẹ mắt, giữ cô lại, anh nói nhỏ vào tai cô: “Em có chắc rằng em đi về nổi không?”

Sức lực của cô đã dùng hết vào trong cuộc yêu vừa rồi, Thịnh Hạ cảm thấy bản thân mình động một ngón tay cũng rất khó khăn.

Cô rầu rĩ nói: “Vậy làm sao bây giờ?” Nếu không về, ký túc xá sẽ đóng cửa.

Dứt lời, thân hình cao lớn trước mặt đã ngồi xuống cạnh chân cô “Lên đi.”

“Không cần, em nghỉ ngơi một chút là có thể….” Tự mình đi.

Anh cũng không nói nhiều lời, trực tiếp nắm lấy tay cô, cô không có sức phản kháng, lảo đảo nằm trên lưng của anh.

Tới mức này rồi, còn đẩy đưa thì có vẻ làm kiêu.

Cô vòng tay ôm ấy cổ , hai chân kẹp lên eo anh, a, eo anh thật rắn chắc, cứng cáp.

Hai tay Kinh Trì ôm lấy mông cô, đứng dậy, đồng thời xốc cô lên.

Bầu ngực no tròn đè ép trên lưng anh, lòng bàn tay cực nóng ấm của anh ôm lấy mông cô, thân thể vừa mới qua cao trào đúng thật mẫn cảm, trong đầu không cấm được hiện lên những hình ảnh sữa nước giao hoà vừa rồi.

Nghĩ lại, cô lập tức muốn ướt nữa rồi.

Thịnh Hạ cắn môi, ôm chặt lấy anh, vùi mặt lên vai anh, muốn mượn điều này để ném hết mấy hình ảnh không thể miêu tả kia đi.

Kinh Trì lại nghĩ rằng cô mệt, nên đi chậm lại, nhẹ bước trên ngõ nhỏ lát đá xanh.

Gió đêm phất phơ, sau khi mồ hôi được lau sạch, lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Sức nóng trên mặt Thịnh Hạ đã giảm đi, đôi tay ôm lấy vai anh, hơi thẳng người.

Hội trưởng rất cao, cô cảm giác mình như chú gấu Koala đang đu trên người anh, nhìn chiều cao này, đều không giống với gốc độ thường ngày mình vẫn nhìn.

Khó trách, người lại thích đứng trên cao nhìn xuống, đổi góc độ nhìn ra thế giới cũng thật mới lạ.

Nhưng nhìn vài lần như vậy, dần dần cô đem lực chú ý của mình một lần nữa đặt trên người trước mắt.