Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 53: Em muốn, em muốn…

“Á, hội trưởng, anh muốn làm gì?”

Thịnh Hạ giữ chặt qυầи иᏂỏ của mình, khẩn trường mà lại xấu hổ nhìn anh.

Kinh Trì nhìn cô...  Cong khoé môi: “Thả lỏng đi, tin anh, em sẽ rất thoải mái.”

Cũng không biết là anh cười quá mê hoặc, hay vì rượu làm mờ lý trí, Thịnh Hạ do dự một lát, chậm rãi buông thả ngón tay ra.

Qυầи иᏂỏ bên trong đã bị anh cởi bỏ.

Ánh trăng sáng chiếu rọi vào trong hẻm sâu.

Trong rừng rậm mượt mà, nơi riêng tư béo mập kia tựa như nụ hoa mới vừa nở rộ, dính dấp sương mai, mỗi một cọng cỏ cũng đều đọng nước trong suốt.

Thịnh Hạ cảm giác tầm mắt của anh đang dừng ở nơi mắc cỡ kia, cuống quýt đưa tay ra chặn lại: “Đừng, đừng nhìn, chỗ đó khó coi lắm.”

Kinh Trì nhẹ giọng nói: “Không, rất đẹp.”

Mặt Thịnh Hạ nóng lên trong chớp mắt, lúc này bàn tay đang che chắn nơi riêng tư của cô bị anh nhẹ nhàng đẩy ra.

Kinh Trì hôn xuống động hoa một cái.

Mềm mại ướŧ áŧ, một chút không muốn rời.

Thịnh Hạ hoảng sợ tại chỗ.

Lúc này, anh vén lớp lông tơ ra, hai mảnh hoa môi mềm mại hồng hào bên trong lập tức lộ ra bên ngoài.

Cửa động nho nhỏ, giống như thịt trai đóng mở nhẹ nhàng.

Anh đưa lưỡi ra, từ dưới liếʍ lên trên, liếʍ đến nụ hoa.

“A……”

Mềm mại, ướŧ áŧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ, Thịnh Hạ thiếu chút nữa mềm nhũn hai chân.

Cô theo bản năng muốn khép chân lại, thì cái đùi trần trụi bị anh giữ chặt, cô muốn động cũng không có cách nào để động.

Đầu lưỡi dọc theo quanh động hoa, giống như đang vẽ lại hình dáng của nó.

Một dòng nước ngọt ngào từ bên trong mật động trào ra bên ngoài.

Đôi tay Thịnh Hạ không biết để đâu, đầu tiên thì là níu chặt vách tường, sau lại không còn chút sức lực mà buông lỏng.

Ngón chân nhỏ xinh cuộn tròn, cô rất muốn nắm được cái gì đó làm điểm tựa, mới có thể giải quyết hết tê dại ngứa ngáy vừa mới trổi lên này.

Khi anh ngậm lấy hoa châu, lưng cô đột nhiên dán vào tường phía sau, đôi tay bắt lấy bờ vai anh.

“Ưm … Ư ….”

Kinh Trì liếp láp vòng quanh hoa châu, sau đó ngậm lấy.

Loại cảm giác này hoàn toàn khác với ngón tay, thần kinh trên đầu Thịnh Hạ dường như sắp bị cắt đứt.

Cô nức nở, run rẩy: “Hội trưởng, xin, xin anh, tha cho em….”

Hoa châu đã được anh nhả ra, cô vừa muốn thở phào thì hai mảnh hoa môi đột nhiên bị anh dùng ngón tay kéo rộng ra, một vật lạ mềm mại lập tức chui vào trong.

Cả người cô run lên, đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt anh.

Anh ấy, lại , lại dùng lưỡi-----

Suy nghĩ vừa hiện lên, lưỡi anh không hề giống với thân gậy to lớn kia, bắt đầu liếʍ láp vách thịt của cô.

Mỗi một cái liếʍ qua, đều giống như mang thần trí của cô ném đi mất.

Anh còn cố ý trêu đùa cô, mỗi lần bị anh liếʍ láp ở nơi mẫn cảm, cô phản ứng hơi lớn một chút, anh sẽ cố ý dừng lại nơi đó trêu đùa vài lần, mãi đến khi cô cầu xin hết lần này đến lần khác, ngẫu nhiên anh mới buông tha cho cô.

Lưỡi to trơn trợt như một con rắn nhỏ, ở bên trong cô, đảo quanh khắp nơi, cuốn lấy, chọc qua chọc lại không ngừng, một cảm giác ngứa ngáy từ trong tận xương cốt tràn ra, lại mang theo một cảm giác thoải mái sung sướиɠ đến kỳ lạ.

Dày vò nhưng lại vô cùng vui sướиɠ.

Mật động trào ra từng luồng nước ấm.

Theo động tác của lưỡi, tạo ra tiếng nước vô cùng da^ʍ mỹ.

Dần dần, nơi bụng nhỏ bắt đầu trỗi dạy cảm giác hư không, hơn nữa ngày càng thêm dữ dội.

Động hoa bắt đầu lúc mở lúc đóng, Kinh Trì cảm giác bên trong như có một cơn lốc xoáy muốn nuốt chửng đầu lưỡi của anh.

Hai chân bị anh nắm lấy đã mềm nhũn, cô khó chịu lắc lư cái mông.

Đột nhiện, bờ môi Kinh Trì áp vào hai mảnh thịt đang khép chặt kia, mυ'ŧ vào, hút lấy mang theo tiếng nước chụt chụt, động hoa thì lại chảy nước cuồn cuộn không ngừng.

“A… A… Ưm ….”

Mười ngón tay của Thịnh Hạ luồn sâu vào trong tóc anh, dây thần kinh đã phình đến mức tận cùng.

Động hoa run rẩy vô cùng, mở rộng ra, dường như muốn có một thứ gì đó nhanh chóng lấp vào.

Thân thể trống rỗng đến cực hạn, Thịnh Hạ cuộn tròn lại, mà anh lại không cho, cô nắm lấy tóc anh, ngửa đầu mở miệng “Hội trưởng, em muốn, em muốn….”