Sau khi nói những lời này, anh lập tức ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của cô.
Thịnh Hạ mẫn cẩn run rẩy, sau đó ngoài dự kiến của Kinh Trì , cô đã đưa tay ra ôm vòng lấy eo của anh.
Cô chủ động thế này, đây chính là lần đầu tiên.
Lưỡi của anh đảo quanh, dọc theo vành tai của cô, sau đó liếʍ láp nhẹ nhàng, tựa như đang chậm rãi thưởng thức món ăn ngon.
Thịnh Hạ bị liếʍ ngứa có ý muốn né tránh, nhưng anh đã giữ chặt gáy của cô lại.
Cô không có chỗ phát tiết kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không khỏi dùng những ngón tay be bé chui vào áo anh.
Cơ bắp của chàng trai có khối, có múi rõ ràng, cứng rắn lại đàn hồi, mỗi một chỗ đều căng chặt, dường như tích tụ một nguồn năng lượng khổng lồ.
Cô dịu dàng vuốt ve, càng khiến Kinh Trì ôm chặt hơn.
Anh dùng răng gặm cắn vành tai mỏng manh của cô, Thịnh Hạ chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức rêи ɾỉ thành tiếng.
Lúc này anh mới buông tha vành tai đỏ bừng, hôn mυ'ŧ dọc theo cổ đi xuống dưới.
Mỗi một cái hôn rơi xuống, Thịnh Hạ đều cảm thấy đau, sau đó lại thấy ngứa, cảm giác bản thân mình bị anh ăn mất.
Anh lưu luyến trên xương quai xanh xinh đẹp của cô, hai tay thì xoa nắn trên ngực cô, hai luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Thịnh Hạ yếu ớt rêи ɾỉ thành tiếng.
Cô nhớ lại cuộc nói chuyện của đôi nam nữ kia, tuy rằng không nhìn thấy tận mắt, nhưng đại khái cũng có thể tưởng tượng được.
Giống như, cô gái kia rất chủ động, mà chàng trai kia rất có cảm giác hưởng thụ.
Cô cũng muốn làm cho hội trưởng thoải mái một chút.
Kinh Trì cảm giác được đôi tay mềm mại của cô rời khỏi lưng mình, cô vẫn còn thẹn thùng như vậy, mới chủ động một chút liền lùi bước, không khỏi cảm thấy luyến tiếc.
Nhưng ngay giây tiếp theo, dây thắt lưng của anh đã bị mở ra.
Sau đó, khoá quần bị kéo xuống, trong bóng đêm yên tĩnh vang lên tiếng tiếng ma sát của kim loại.
Chuyện vui ngoài ý muốn đến quá đột ngột, Kinh Trì hiếm khi hốt hoảng một lần.
Thịnh Hạ sờ soạng đi vào, không có quần ngoài, chỉ cách một lớp vải qυầи ɭóŧ, cô cũng có thể cảm giác được hình dạng của nó.
Đó là một túi lớn, khi bị cô vuốt ve trên dưới, lập tức lớn hơn, hơn nữa vừa cứng lại còn vừa nóng.
Kinh Trì khàn giọng thì thầm bên tai cô: “Lấy nó ra đi.”
Thịnh Hạ nghe lời anh kéo qυầи ɭóŧ xuống.
Kéo được một nửa, dừng lại, cô kinh ngạc, chỗ đó lớn quá.
Đến khi hoàn toàn kéo hết quần xuống dưới, đồ vật giữa hai chân anh nhảy vọt ra ngoài, đứng thẳng sừng sửng trong không khí.
Cô mơ hồ có thể thấy được hình dáng của nó, thật sự là một cây gậy thô dài lại còn lớn nữa, cái chỗ đó của cô nhỏ như vậy, trước kia anh làm cách nào để đi vào trong?
“Em cầm nó đi.” Kinh Trì mυ'ŧ mát cổ của cô, nói.
Thịnh Hạ nuốt nước miếng, mới đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy nó.
Cứng quá, lại còn nóng nữa, cũng có thể cảm nhận được nó đang giật giật.
Tuy cô không thấy rõ, nhưng cũng rất tò mò dùng sức nắm lấy, cây gậy thô to kia lập tức ngẩng đầu cao thêm tí nữa.
Thịnh Hạ sợ quá, bèn buông tay ra.
Mới vừa rồi, Kinh Trì thoải mái đến xương cũng giãn ra.
Trước giờ anh cũng không biết, bàn tay nam nữ lại có sự khác nhau lớn đến như vậy, thật mềm mại lại cẩn thận, khi được nắm trọn trong tay, giống như được ủ trong lòng đất ấm áp, dịu dàng mà không thô lỗ, kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt.
Anh thở dốc, dụ dỗ cô: “Ngoan, sờ sờ nó đi em.”
Thịnh Hạ lại cầm lên lần nữa, lần này cô vỗ về dọc theo thân gậy chờ đến khi sờ đến đỉnh đầu, cảm giác được hình như nơi này không giống những chỗ khác, bóng loáng, lại không có nhiều gân xanh, giống như một cái đầu nấm.
Cô một tay cầm thân gậy, một tay vuốt ve đầu nấm.
Không biết cọ đến chỗ nào, đầu nấm lập tức co rụt lại, đầu ngón tay cô dính cái gì đó ướt ướt, đặc sệt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Gương mặt anh chìm trong bóng tối, dưới ánh trăng mờ ảo, miễn cưỡng có thể nhìn thấy anh đang nhắm hờ hai mắt, cằm dưới căng chặt, vẻ mặt có chút khổ sở nhưng lại mang theo sự hưởng thụ.
Cô cũng không biết là anh, rốt cuộc có thoải mái hay không nữa.
Ngay lúc cô còn do dự, lại nghe thấy anh nói: “Vuốt nhanh một chút đi em.”