Uống xong ra về, Thịnh Hạ có vẻ đi không vững, khi nãy uống quá nhanh nên đã say rồi.
Không thể để hội trưởng phát hiện, nhất định phải chống đỡ về đến ký túc xá.
Kinh Trì nhìn người phía trước đi đứng không xong, xiêu xiêu vẹo vẹo, không khỏi thở dài, sớm biết thế này thì nên đặt người dưới mí mắt mà trông chừng.
Nhìn thấy cô sắp ngã , anh lập tức túm lấy cánh tay của cô.
Thịnh Hạ quay đầu lao vào người anh, Kinh Trì theo bản năng ôm lấy, lập tức kéo cô vào trong ngực.
“Hội trưởng…..”
Cô ngẩng đầu, người say thường hai mắt lờ đờ mù mịt, này ngược lại trong sáng đến ngạc nhiên.
“Hử?” Kinh Trì trả lời.
“Ngực anh cứng cứng.” Cô chớp chớp mắt nói.
Cùng với lời cảm thán, ngón tay mảnh khảnh của cô đã chọc chọc vào ngực anh, nhéo nhéo lại xoa xoa, sờ sờ vài cái.
Thân thể Kinh Trì căng cứng, ngón tay của cô giống như mang theo dòng điện, chạm vào lập tức giật một cái, rất nhanh kích hoạt dòng điện chạy dồn về phía bên dưới.
Anh không giống cô, đánh mất lý trí, hít sâu một hơi, nắm lấy cái tay đang làm loạn của cô “Thịnh Hạ, em tỉnh táo lại đi.”
Tay phải bị anh nắm không động đậy được, Thịnh Hạ giãy giụa vài cái, vặn vẹo làm cho nhiệt độ cơ thể của Kinh Trì tăng thêm vài độ.
Bỗng nhiên cô như phát hiện ra châu lục mới, cánh tay trái còn tự do lập tức chạy đến bụng dưới của anh mà tìm kiếm.
Hơi thở của Kinh Trì khựng lại, người trong ngực vẫn còn làm loạn.
“Chỗ này của anh, cũng cứng cứng.” Cách lớp vải quần, Thịnh Hạ sờ soạng vài cái, chu môi vô tội nói.
Anh nhắm mắt, ôm chặt bả vai cô hỏi: “Em có biết bản thân đang nói cái gì không?”
“Nói gì cơ?” Thịnh Hạ mê mang mà lặp lại lời anh nói.
Kinh Trì kiềm chế nhộn nhạo trong lòng, anh tự nói với lòng, cô uống say cũng không biết bản thân nói gì hay làm cái gì.
Lúc này, Thịnh Hạ nghiêng đầu, kéo cơ thể cũng nghiêng theo, may mắn là có Kinh Trì ôm cô, nên mới không có tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Người uống say, thân thể càng thêm mềm mại, mềm mại như không xương, chọc người trong lòng rạo rực , đôi mắt Kinh Trì dần dần tối lại.
“Hội trưởng, em nghe người ta nói, sờ sờ nơi này sẽ rất thoải mái, có thật không?” Khi nói chuyện, cô lại vuốt nhẹ vài cái.
Kinh Trì thoải mái thiếu chút nữa bật thành tiếng, nhưng anh nhanh chóng nắm được ý chính trong lời nói của cô, lý trí quay về, mặt mày trầm xuống, giọng nói cũng thêm nặng nề: “Em nghe ai nói.”
Thịnh Hạ dùng ngón trỏ chặn miệng anh lại, thở dài hai cái: “Anh nói khẽ thôi, em không cẩn thận nên nghe được.”
Thấy cô khẩn trương nhìn xung quanh, Kinh Trì bắt đầu vai cô quay lại nói: “Sau này không được nghe mấy lời lung tung hiểu chưa.”
Đối với chuyện nam nữ trong phòng vệ sinh kia, cô muốn không nghe cũng phải nghe.
Nhưng ngay giờ phúc này, cô theo bản năng nhu cầu sinh lý, cũng không có chuyện muốn cùng anh dây dưa, gật gật nói: “Tuân lệnh hội trưởng đại nhân.”
Không ngờ sau khi uống rượu, ngay cả nói chuyện cô cũng cách ứng phó như vậy, Kinh Trì đưa mắt đi chỗ khác, nhìn cây cối bên đường để dời đi sự chú ý.
Nào biết người này lại nhây không ngừng nghỉ, bàn tay bị anh đè lại, lòng bàn tay cô dính trên bụng nhỏ của anh, năm ngón tay có chút khép lại bóp bóp vài cái.
“Ấy, hình như lớn hơn rồi.” Cô ngạc nhiên cảm thán.
Kinh Trì bị cô giày vò phải nghiến răng “Ngoan ngoãn đứng yên, để anh đưa em về về ký túc xá.”
“Không muốn về đâu, chỉ muốn ở bên cạnh hội trưởng thôi.”
Thịnh Hạ chu môi, lắc đầu, không biết được người này bị cô trêu chọc đến bốc lửa còn sót lại chút lý trí, mà lúc này còn tìm đường chết dính lên trên người anh.
“Hội trưởng, vừa rồi anh thoải mái không?”
Con thỏ nhỏ ngây thơ, hai mắt lấp lánh hỏi những lời như vậy, dù là người ý chí mạnh mẽ cỡ nào, cũng chịu đựng không được sự trêu chọc âu yếm thế này.
Thịnh Hạ đang sờ loạn lại còn dùng sức bóp, bị anh kéo đi vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Đi sâu vào cuối con hẻm, cô chưa kịp phản ửng, cả người đã bị ấn lên tường.
“Có qua có lại, anh cũng sẽ làm cho em thoải mái.”