Va chạm ra vào thế này, so với những lần trước còn muốn sâu hơn, mãnh liệt hơn nữa.
Đầu ngón tay Thịnh Hạ níu chặt drap giường, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay trắng nõn, hoàn toàn có thể thấy được.
Cô ngẩng đầu lên, lưng vừa mới rời giường, liền bị anh dùng sức cắm vào làm cho nằm trở xuống.
“A, hội trưởng, nhẹ chút, nhẹ chút….”
Kinh Trì thở dốc nặng nề, nghe thấy vậy, đuôi mắt khẽ nhướng, trong mắt hiện lên tươi cười: “Được.”
Anh chậm rãi đi vào, cũng chẳng có rút ra.
Thịnh Hạ thở hổn hển, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã giảm mất mấy phần.
Kinh Trì chờ cô dần thả lỏng thân thể, nhấc chân cô lên, đồng thời cũng nâng cái mông mượt mà kia theo, đột nhiên, anh dùng sức, trầm eo xuống.
Vách tường thịt mềm mại bị căng ra, du͙© vọиɠ của anh cắm đến tận cùng.
“A a a a a ——”
Thịnh Hạ sợ hãi kêu lên, cong eo, tê dại ngập đầu, chạy lan đến tay chân của cô, cô không còn sức lực nằm oặt xuống giường.
Một dòng nước thơm ngát từ chỗ kết hợp của hai người không ngừng chảy ra.
Kinh Trì cắm mạnh thêm vài lần, tiếng nước giao hoà vang lên, da^ʍ mĩ mà lại hút hồn người.
Thịnh Hạ không chịu được sự ra vào mạnh mẽ như vậy, ngón tay nắm chặt lấy drap giường, “Chậm một chút, chậm một chút.”
Nơi đó của cô thật sự rất chặt, giống như muốn nuốt lấy du͙© vọиɠ của anh không buông.
Kinh Trình nhìn cô thật sâu, giọng nói khàn khàn “Được, anh sẽ chậm một chút.”
Lần này, Thịnh Hạ không dễ dàng tin anh, sau lưng vẫn còn căng cứng, giống như mèo nhỏ xù lông, đầy cảnh giác.
Kinh Trì cong môi, lại chậm rãi nhẹ nhàng chọc vào rút ra.
Ngay từ đầu cô còn đề phòng anh có thể đột nhiên dùng sức ra chiêu mạnh hay không, không nghĩ anh lại thật sự không nhẹ không nặng, ra ra vào vào, Thịnh Hạ rơi vào bối rối.
Cô vừa mới quen dần với một trận mãnh liệt kia, tựa như vừa mới bò lên trên đỉnh núi thì ngay lập tức, bị rơi xuống dưới.
Anh còn làm như đúng lúc bỏ qua nụ hoa mẫn cảm kia, như có như không đi ngang qua, chỉ không chạm vào.
Nơi sâu tận bên trong động hoa lập tức trở nên trống rỗng, cô không khỏi mở hai chân rộng hơn nữa, muốn để anh có thể thuận tiện đi vào.
Nhưng anh từ nơi đó đi ra, cố tình lại không đi vào, này giống như dao cùn cắt thịt, làm cô rất khó chịu.
Khi anh cắm đi vào, cô lắc cái mông xinh đẹp đến gần anh, so với lúc nãy còn có chút sâu hơn nữa.
Giống như say có thuốc giải rượu, trái lại bụng nhỏ càng thêm trống rỗng, thật khao khát được lấp đầy ngay tức khắc.
Cô nâng nửa người lên, hai tay sờ cánh tay anh, đôi mắt đầy khát khao cầu khẩn kéo kéo áo anh, nhỏ giọng nói “Hội trưởng, hội trưởng…”
Kinh Trì nhìn vào đôi mắt long lanh nước của cô: “Làm sao vậy? Anh không đủ chậm sao?”
Thịnh Hạ lắc đầu, khẽ cắn môi mình “Muốn, muốn…”
Kinh Trì biết rõ còn cố hỏi: “Em muốn cái gì?”
Cô cảm thấy thẹn đến cả nói chuyện cũng không xong: “Muốn anh, anh nhanh hơn đi.”
Khi cô nói chuyện, con ngươi sáng lấp lánh, trong đó chỉ chứa đựng một người là anh.
Kinh Trì vốn còn nghĩ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng ngay lúc này đây, khi cô thì thầm nói ra khát vọng, anh cảm thấy cô mới là người khống chế mình.
Từng đốm lửa nhỏ bùng lên trong đáy mắt, hai tay anh dùng sức, kéo cô về phía mình.
Hai chân đã bị mở ra rộng nhất có thể, Thịnh Hạ a lên một tiếng, hai đùi đã bị anh quấn lên hông.
Anh trầm giọng nói: “Kẹp chặt.”
Cô theo bản năng lập tức làm theo.
Hai đùi cô quấn lấy vòng eo rắn chắc của anh, động hoa mở rộng cửa trực tiếp nuốt lấy du͙© vọиɠ của Kinh Trì.
Kɧoáı ©ảʍ từ nơi kết hợp sướиɠ khoái đến tận xương cùng, Kinh Trì dừng lại hai tay ôm lấy vòng eo thon của cô, đẩy mông mạnh mẽ cắm rút.
Tất cả suy nghĩ đều tan biến, trong đầu Thịnh Hạ trống rỗng, chỉ biết nắm chặt tay anh, dường như chỉ có làm như vậy, cô mới không bị anh làm bay khỏi giường.
Chỗ bụng nhỏ bằng phẳng của cô mỗi một lần bị cắm mạnh vào đều cộm lên.
Thịnh Hạ cho rằng nơi đó của mình sẽ bị anh đâm thủng mất.
Cô không nghĩ đến rụt rè, bèn rêи ɾỉ ngâm nga.