Có lẽ vì bàn tay anh ấm áp lại thương yêu, Thịnh Hạ dần thả lỏng cơ thể, vòng eo cũng không còn căng cứng nữa.
Lúc này, một giọt mồ hôi rơi xuống.
Mồ hôi xuyên qua áo sơ mi, làm ướt đầu ngón tay của cô.
Cô ngẩng đầu thở hổn hển, loáng thoáng có thể nhìn thấy cái trán đầy mồ hôi của anh.
Thịnh Hạ có chút sửng sốt, vì để cô dần thích ứng, hội trưởng nhịn nhất định rất khó chịu.
Trong lòng cô đầy cảm động, chủ động ôm lấy cổ anh: “Em có thể mà.”
Kinh Trì không nhịn nữa, mở rộng hai đùi của cô ra, đẩy mạnh hông một cái, du͙© vọиɠ đang ở bên trong mật động xâm nhập càng thêm sâu.
Nơi riêng tư của cô vừa mới khai phá, miệng nhỏ vẫn còn chật hẹp, cửa động căng chặt như trước, hai mảnh thịt mềm mại ngậm lấy du͙© vọиɠ của anh, chỉ cần tiến thêm một chút sẽ gặp trở ngại.
Anh nhíu mày, tay lần theo đùi đi xuống, nhấc chân cô lên, mũi chân chạm vào tường tạo ra một góc 180 độ. Đối với người nhiều năm tập múa như cô mà nói, chẳng có chút khó khăn nào.
Hoa động hoàn toàn lộ ra bên ngoài, chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút lại tiết thêm mật dịch.
Thịnh Hạ theo bản năng muốn buông chân xuống, tức thì bị anh đè lại.
Đường đi đã mở, trở ngại hóa nhỏ hơn.
Kinh Trì hít sâu một hơi, đẩy mạnh một cái vào tận cùng.
“A a a ….” Thịnh Hạ ngửa đầu nũng nịu kêu lên.
Nơi sâu nhất mềm mại lại có nước bôi trơn, thoải mái cực kỳ, Kinh Trì đỡ lấy eo cô, mạnh mẽ va chạm.
Hoa động bị anh lấp đầy, từng cái cắm thật sâu như muốn phá nát hoa tâm của cô, lại làm cho người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Thịnh Hạ ôm chặt lấy cổ anh, mềm yếu rên rĩ liên tục.
Da thịt trắng nõn sáng rực trong đêm, cằm và cổ kéo dài thành một đường cong tuyệt đẹp, giống như chim thiên nga trắng.
Kinh Trì vừa dùng sức làm cô, vừa ôm gáy cô, lè lưỡi ra liếʍ mυ'ŧ cái cổ mảnh khảnh của cô.
Cổ cô rất mẫn cảm, Thịnh Hạ co rúm người lại, động hoa căng chặt, Kinh Trì sung sướиɠ đến độ muốn tước vũ khí đầu hàng.
Anh nặng nề thở dốc, giữ chặt vòng eo nhỏ của cô, tốc độ đẩy đưa càng nhanh hơn, mỗi một lần đều mạnh bạo mà cắm sâu vào.
Da thịt hai người chạm vào nhau nghe bạch bạch.
Thịnh Hạ cảm giác được mình bị anh đâm đến hư nát.
Mỗi lần anh tiến vào, kéo theo mật dịch của động hoa nhỏ, vang lên tiếng xì xì.
Hai mảnh hoa môi mềm mại bao bọc lấy tiểu Kinh Trì, khép mở theo sự ra vào của anh, như lưu luyến không muốn anh rời đi.
Tiểu Kinh Trì chạm vào một chỗ nào đó, hoa động co thắt dữ dội, phun ra thật nhiều mật ngọt.
Kinh Trì điều chỉnh góc độ, lại nhằm vào nơi ấy mà đâm vào.
Thịnh Hạ suýt nữa đã xụi lơ, “Đừng, đừng… Đừng chọc vào chỗ đó…”
Kinh Trì cong môi: “Vì sao?”
Anh thả lực cắm nhẹ vào một chút…
Thịnh Hạ ôm chặt lấy anh, khó có thể mở miệng nói ra kɧoáı ©ảʍ như thế này: “Bởi vì, bởi vì….”
Anh phà hơi bên tai cô hỏi : “Vì sao?”
Anh lại nhấn vào thêm một chút…
Vành tai cô nóng lên lan dần sang mặt, da thịt tuyết trắng liền phủ kín một lớp phấn hồng.
Anh bắt nạt người ta quá rồi đó… Hu hu….
Lần này Thịnh Hạ còn chưa kịp nói gì, anh đã đẩy nhanh tốc độ, nhằm vào nơi đó đâm mạnh một cái.
“Ưʍ.. Ư a a ….Ưm a a…”
Một dòng nước nóng phun trào ra ngoài.
Thịnh Hạ mở to hai mắt, như bị rút hết sức lực, mắt đờ đẫn, hơi thở dồn dập.
Tách một tiếng, đèn sáng lên.
Toàn bộ căn phòng đều được thắp sáng.
Thịnh Hạ đưa tay lên che mắt, chờ thích ứng ánh sáng rồi mới thả ra.
Người trước mặt, quần áo trên người vẫn còn chỉnh tề.
Mà cô, vẫn một thân quần áo thẳng nếp.
Không ai ngờ được, mới vừa rồi, nơi này đã trải qua một cuộc yêu nồng nhiệt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙©, Thịnh Hạ xấu hổ cúi đầu.
Mặc dù váy che khuất nửa đùi, nhưng bên trong sớm đã lầy lội không chịu được, một dòng nước trong suốt theo đùi chảy xuống, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.
Lúc này, trên mặt đất phản chiếu một bóng dáng to dài, cô tò mò nhìn lại, chỉ thấy dưới bụng nhỏ của hội trưởng, đang dâng trào đứng dậy, Cô hoảng sợ không thành lời.
Vừa rồi, anh… Anh không có bắn ra sao?