Thịnh Hạ không biết mình bị lộ hàng, cô vui vẻ cười đùa với hai người bạn bên cạnh, váy lại kéo lên phía trên, cô phải chỉnh váy không biết bao nhiêu lần.
Bản thân cô còn tự lo không xong, cho nên không phát hiện ánh mắt muốn ăn thịt người của Kinh Trì.
Nếu biết trước sẽ thế này, cô đã không thèm nghe lời Đường Hiểu Ni, mặc váy ngắn như vậy, nói cái gì mà chân dài thì phải khoe, không cần giấu, Thịnh Hạ rầu rĩ vô cùng.
Khi cô đang chỉnh lại chân váy, túi xách đặt trên đùi rung lên một cái.
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình có một tin nhắn.
Hội trưởng: Ra ngoài, đến cửa cầu thang lầu hai.
Thịnh Hạ ngạc nhiên, mới nhìn lại chỗ hội trưởng ngồi khi nãy, chỗ đó đã đổi người khác, còn anh thì không biết đã đi đâu.
Cô có chút do dự, người bạn bên cạnh không biết nghe xong chuyện vui gì, cười nghiêng ngã về phía cô, cô lập tức đứng lên, giữ chặt chân váy đi ra ngoài.
Tòa nhà KTV này, tầng một và tầng hai làm kinh doanh, tầng ba trở lên, người không phận sự liên quan thì không thể vào.
Cô vừa đến cửa cầu thang, lập tức cổ tay đã bị một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy kéo đi lên lầu trên.
Thịnh Hạ hoảng sợ, mãi đến khi nhìn thấy sườn mặt của người nọ, trái tim cô mới bình ổn.
Anh nắm chặt như vậy, như đang kiềm chế điều gì.
Thịnh Hạ có thể cảm giác được tâm tình khác thường của anh, cô cái gì cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi theo.
Dẫm lên thảm dày, đi thẳng đến một căn phòng.
Kinh Trì mở cửa, trực tiếp lôi cô đi vào, đóng cửa khóa trái, ấn cô lên mặt cửa, liền mạch lưu loát.
Căn phòng không mở đèn, thật tối.
Tối đến mức cô chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ vụn trong đáy mắt đang chăm chú nhìn cô của anh, giống như một con báo sa mạc ngủ đông vậy.
Thịnh Hạ có chút hoảng loạn “Hội…”
Cô vừa mới mở miệng, trong bóng tối, váy ngắn đã bị người nhấc lên, nơi riêng tư chợt mát lạnh, ngay sau đó một bàn tay lập tức phủ lên, cô quá mẫn cảm nên run rẩy, lời nói cũng bị đứt quãng.
Giọng nói nặng nề vang bên tai cô :“Không mặc qυầи ɭóŧ? Hửm?”
Một chữ cuối cùng vừa bật ra, ngón tay anh đã mạnh mẽ cắm vào.
Thịnh Hạ chịu không được, đưa tay nắm lấy áo trước ngực anh: “A….”
Ngón tay anh hơi cong lên, chọc chọc vào vách thịt mềm của cô, hơi thở nóng rực phun trên lỗ tai cô: “Lớn gan như vậy?”
Thịnh Hạ nắm chặt áo anh, lắp bắp nói: “Em… Quần ướt, ưm a.. Mặc không được.”
Trong đầu Kinh Trì hiện lên hình ảnh hai chân cô mở rộng hết cỡ, chất lỏng trong suốt giàn giụa lan tràn, cổ họng anh lập tức khô nóng.
Anh đưa ngón trỏ đi vào, đầu tiên chậm rãi chọc vào rút ra, chờ đến khi bên trong cô đủ ướt, tốc độ liền đẩy nhanh hơn.
“Ưm a... Ưm a….” Thịnh Hạ, chịu không nổi kêu to lên.
Hai ngón tay rút ra, Thịnh Hạ cảm thấy bên dưới trống rỗng, một cảm giác tê dại ngứa ngứa từ trong xương tủy, cô chịu không được rướn người về phía trước, muốn tìm kiếm ngón tay của anh.
Trong yên tĩnh, tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, Thịnh Hạ ngu ngơ cũng biết được, đó là tiếng kéo khóa quần áo.
Ngay sau đó, động hoa nhỏ từng chút từng chút một được lấp kín bởi một vật cứng rắn.
Quá nóng, quá lớn...
Cảm xúc này, lập tức đã đưa Thịnh Hạ quay về buổi tối của mấy ngày trước.
Cho dù cô tự thôi miên bản thân, nhưng sinh lý phản ứng là chân thật nhất, thân thể cô không quên được cảm giác bị xé rách kia.
Một phần phân thân của Kinh Trì đã đi vào động hoa, nhưng lại không vào sâu được đến tận cùng.
Đường đi vốn đã được bôi trơn, nhưng tại vì Thịnh Hạ sợ hãi mà co rụt lại.
Kinh Trì cảm nhận được thân thể Thịnh Hạ căng cứng ngay cả khuôn mặt cũng tái nhợt.
Có lẽ lần đầu để lại bóng ma, nếu lần này không thể làm cô thoát ra, về sau muốn làm lại càng khó.
Bên dưới căng trướng đến phát đau, nhưng Kinh Trì không có chỉ lo cho cảm thụ của bản thân, anh đưa tay xuống cái mông mượt mà của cô dịu dàng âu yếm, giọng nói nhỏ nhẹ trấn an: “Thả lỏng đi, sẽ không đau nữa.”