Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 36: Bên trong váy, cô dám không mặc gì

Mật động còn đang run rẩy, phun ra từng dòng từng dòng nước ngọt ngào.

Thịnh Hạ mềm nhũn nằm trên vai anh, nơi riêng tư nhất của phái nữ hoàn toàn phơi bày trước mắt anh.

Đáy mắt Kinh Trì càng thêm rực lửa, tay anh vừa mới chạm vào dây thắt lưng, thì di động trong túi quần vang lên.

Một thân lửa nóng cũng lập tức tan đi vài phần, anh lấy điện thoại ra, im lặng vài giây rồi nhận máy.

“Hội trưởng, anh đi đâu rồi? Chuẩn bị đổi địa điểm.” Hội trưởng thể dục lớn giọng đến nỗi Thịnh Hạ cũng nghe thấy.

Kinh Trì chờ bên kia nói xong, đáp lại rồi mới tắt máy.

Anh cất di động, lấy qυầи ɭóŧ vắt trên tay vịn cầu thang xuống, đưa cho cô: “Nghỉ một chút, chúng ta đi tụ tập.”

Thịnh Hạ dạ một tiếng, đưa lưng về phía anh, bắt đầu lau sạch sẽ, chân vừa rồi bị kéo căng ra khá lâu, thả xuống còn có chút cứng ngắc.

Lúc này, lưng cô lập tức tựa vào một lòng ngực ấm áp. Sau tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh : “Dựa vào anh.”

Trong lòng Thịnh Hạ nóng lên, đem hơn nửa sức nặng cơ thể đều dựa vào người anh, sửa sang quần áo lại cho tốt.

Hai người sau khi đi ra ngoài, Thịnh Hạ do dự nói: “Hội trưởng, em muốn đi toilet, anh về phòng bao trước đi.”

Kinh Trì nhìn qua cũng hiểu cô đây là không muốn người khác biết chuyện bọn họ bên nhau, rạch ròi như vậy, dường như cô không muốn có chút quan hệ nào liên quan đến mình.

Nhận ra điều này, trong lòng Kinh Trì có vài phần không vui.

“Anh ở bên ngoài đợi em.” Lời nói không cho phép cô từ chối.

Thịnh Hạ muốn nói không cần nhưng sắc mặt của anh lạnh lùng như vậy, cô ngây người, không lẽ hội trưởng đang tức giận? Nhưng tại sao chứ?

Cô không thể làm gì khác hơn đành phải đi vào toilet.

Thật sự Thịnh Hạ rất sợ bị người khác biết, càng đông người thì càng nhiều chuyện, nhưng quan trọng là….

Qυầи ɭóŧ của cô ướt đến thảm thương, mới đi vài bước, hai bên đùi liền có cảm giác dính dính.

Cô cởϊ qυầи lót và quần váy ra nhìn, thật sự không thể mặc được nữa, Thịnh Hạ ôm mặt, vậy phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến hội trưởng còn đợi bên ngoài, đầu cô như nóng lên, nhanh chóng nhét hai cái qυầи иᏂỏ đó vào trong túi xách, hai tay nắm chặt sườn váy đi ra ngoài.

Kinh Trì thấy cô đi ra, tay đút túi quần đi thẳng về phía trước, tạo khoảng cách hai bước chân với cô.

Nếu cô muốn tạo khoảng cách, vậy thì anh sẽ chiều ý cô.

Thịnh Hạ nhìn bóng dáng hờ hững phía trước, bĩu môi, vẻ mặt có chút mất mát.

Có lẽ, quan hệ của cô và hội trưởng, cũng chỉ có vậy không hơn.

Sau khi đến nơi tụ họp, rồi hai người chuyển đến chỗ tiếp theo.

Bởi vì nhiều người, nên hội học sinh bao phòng lớn, chia theo bộ môn, hai ba người cùng bộ môn, quan hệ tốt thì cùng ngồi chung, còn chủ tịch và đoàn ủy thì chia nhau ra ngồi các nơi.

Trong sự mời gọi đông đảo, Kinh Trì đi đến chỗ bộ môn văn nghệ và tuyên truyền.

Trịnh Thiến Vân dưới ánh mắt xem thường của mọi người, xởi lởi mời Kinh Trì hát một bài.

Nhưng với một câu ‘Tôi không biết hát’ là Kinh Trì đã đuổi được cô ta.

Trịnh Thiến Vân nhìn anh cười quyến rũ: “Tôi đây bêu xấu rồi.”

Cô chọn một bài tình ca, ánh mắt không rời khỏi anh, bắt đầu cất lời hát.

Lời bài hát thật hay, tiếng ca động lòng người, làm người say mê.

Thịnh Hạ ngồi một góc, nhìn hai người tương tác qua lại, trong lòng nghẹn một một hủ giấm chua. Vừa ghen tị, vừa xót xa.

Người ngồi cạnh Kinh Trì cảm giác trên người hội trưởng hình như được bao bọc một màn sương lạnh, chỉ cần đến gần một chút sẽ lập tức bị đông cứng.

Cmn, là ai đã chọc giận hội trưởng? Đúng là đồ không sợ chết!

Kinh Trì tìm kiếm bóng dáng của Thịnh Hạ trong đám người, mãi đến khi tầm mắt dừng lại ở ghế hơi xéo đối diện lối đi.

Cô vẫn thích yên tĩnh ở chốn đông người như vậy.

Ánh mắt Kinh Trì ẩn chứa dịu dàng, khí lạnh trên người cũng nhạt đi chút ít.

Không còn lạnh như vậy nữa, người chung quanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khí chợt thay đổi, như đọng lại.

Ánh mắt Kinh Trì chăm chăm nhìn hai đùi của cô.

Mới khi nãy túi xách đặt trên váy rơi xuống đất, cô cuống quýt xoay người nhặt, váy ngắn theo động tác của cô mà kéo lên cao một chút, trực tiếp để nơi riêng tư trống trãi kia lộ ra trước mắt anh.

Khu rừng rậm rạp mượt mà cùng ghế lô tối màu hòa với nhau, nhưng động hoa hồng phấn đáng yêu, cùng với bắp đùi trắng nõn của cô lại vô cùng chói mắt.

Bên trong váy, cô dám không mặc gì.