Khó chịu không thể nhịn được.
Cổ họng cô khô khốc, nuốt nước miếng, hai mắt mông lung nhìn anh.
“Hội trưởng------” Cô gọi anh trong vô thức.
Như một chú mèo con lạc đường, khóc meo meo làm người thương yêu.
Kinh Trì híp mắt, hai ngón tay chậm rãi cắm sâu vào bên trong động hoa của cô.
Lần này, động hoa đã thật sự mở cửa, hai ngón tay anh thuận lợi đi vào bên trong.
Cảm giác trống rỗng lập tức được lấp đầy, Thịnh Hạ thoải mái đến mức các lỗ chân lông trên người cô đều mở ra.
Nhưng ngón tay cũng chỉ vào một nửa, lối đi rất chật chội anh đẩy vào có chút khó khăn.
Lúc này, Thịnh Hạ mở mắt mờ mịt,nhìn về phía anh, cái lưỡi phấn hồng khẽ liếʍ môi dưới, làm môi đỡ khô khốc hơn.
Khô nóng từ bụng nhỏ lập tức lan tỏa, yết hầu trượt lên xuống, Kinh Trì ghì chặt cái ót của cô, đôi môi đè ép đôi môi, như hổ như sói mà ngậm lấy cái lưỡi nhỏ của cô, như nhai như nuốt cô vào trong bụng.
Một dòng nước nóng bao vây ngón tay anh tuôn trào ra ngoài, theo cổ tay anh chảy xuống dưới.
Hai ngón tay anh theo sự trơn trợt này trực tiếp cắm sâu vào trong.
Nháy mắt, đùi của Thịnh Hạ căng cứng, bên trong cũng bao chặt ngón tay anh một cách sít sao.
Cảm giác chặt khít này, quả thật làm người mất hồn.
Nếu là tiểu Trì của anh, nói không chừng đã trực tiếp gào thét giao nộp vũ khí rồi.
Kinh Trì chậm rãi rút ngón tay ra, cắm đến một nửa, đợi cô thả lỏng rồi lại cắm đi vào.
“Ưm a… Ư a…” Cô khẽ rêи ɾỉ theo sự ra vào của anh.
Một lần lại một lần, mãi đến lần thứ mười mấy, anh dùng sức mạnh hơn so với lúc đầu.
Chín cạn một sâu.
“Ưm a a…..”
Đột nhiên bị đâm mạnh như vậy, tiếng rêи ɾỉ trong cổ hong của Tịnh Hạ càng thêm dồn dập
Kinh Trì buông tha đôi môi của cô, bắt đầu hôn lần từ cằm xuống xương quai xanh…
Mỗi một cái hôn, ngón tay cũng cắm vào chỗ sâu nhất.
Mãi đến khi ngậm lấy đỉnh hoa nở rộ một lần nữa, ngón tay anh mới kéo ra ngoài, trống rỗng như thủy triều đánh úp đến.
Cô nhịn không được mà lắc lư cái mông về phía anh.
Kinh Trì nhướng mắt lên nhìn cô: “Muốn lắm sao?”
Hai mắt Thịnh Hạ ngập nước, vô cùng xinh đẹp.
Cô ngượng ngùng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Muốn.”
Động hoa được lấp đầy một lần nữa, tiến đánh bất ngờ chuẩn xác mà mạnh mẽ xâm chiếm, hai tay Thịnh Hạ chống trên vai anh, ngửa đầu ưỡn ngực, nghẹn ngào thành tiếng.
Nhưng lần này, anh dừng lại trong cơ thể cô, không nhúc nhích.
Cảm giác trống rỗng lại một lần nữa tràn ngập cơ thể.
Thịnh Hạ cúi đầu vừa hoang mang vừa khao khát.
Kinh Trì ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên cười: “Muốn thì tự mình di chuyển.”
Cô cắn cắn môi dưới, trong đầu nghĩ bản thân mình cần nên rụt rè, nhưng mà tìиɧ ɖu͙© đánh thắng lý trí.
Cô dồn sức chống lên vai anh, nhẹ nhàng đong đưa vòng eo.
Động hoa nuốt lấy ngón tay anh, cái mông lui về phía sau, ngón tay lại trượt ra.
Cứ như vậy, phun ra nuốt vào từng chút từng chút một.
“Ư…… A…… Ưm…… A……”
Ra vào hơn mấy chục lần, Thịnh Hạ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ không có mạnh mẽ như lúc nãy, cũng không liền mạch, eo cũng bắt đầu mỏi.
Cô nhìn người trước mắt, rõ ràng mình đứng cao hơn anh, cúi xuống nhìn anh, nhưng lại có cảm giác như là anh đang ở trên cao nhìn xuống, đang nắm giữ thân thể và thao túng cảm xúc của mình.
Ngay trước khi cô di chuyển lần nữa, ngón tay anh liền động phối hợp ra vào cùng cô.
Lần này, hoàn toàn sâu hơn so với lúc nãy.
Thinh Hạ ‘A’ một tiếng, nhưng anh cũng không dừng lại, tốc độ chọc vào rút ra càng lúc càng nhanh.
“Ưm a… Ư a.. Ư ư…” Thịnh Hạ không không chế được bản thân, càng kêu càng lớn.
Kinh Trì đưa ngón tay lên chặn lại môi cô: "Suỵt, coi chừng sẽ bị nghe thấy."
Thịnh Hạ nhanh chóng cắn chặt môi, nhưng tiếng rêи ɾỉ không rõ ràng càng trêu chọc người hơn.
Động tác của Kinh Trì càng lúc càng nhanh, mỗi lần cắm vào vừa mạnh vừa sâu, nơi cầu thang vắng lặng yên tĩnh, tiếng nước nhóp nhép vang lên.
Đột nhiên đùi Thinh Hạ căng chặt, giọng nói đầy nức nở, cánh tay buông xuống, mềm oặc đặt trên bả vai anh.
Mà bàn tay của Kinh Trì cũng đã bị ướt đẫm vì chất lỏng vừa phun ra.