“Làm sao bây giờ?”
Thịnh Hạ có chút mờ mịt lặp lại lời của anh.
Dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô, khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
Kinh Trì nắm lấy cổ tay cô kéo đi vài bước đến cuối hành lang, một cánh cửa xuất hiện ở lối thoát hiểm.
Anh đẩy cửa ra đưa cô đi vào rồi khép lại.
Đột nhiên xung quanh tối tăm, chỉ có ánh sáng đèn đường bên ngoài chiếu vào cửa kính nơi lối rẽ cầu thang.
Thịnh Hạ vừa mới làm quen với bóng tối, thì cả người đã bị anh đè lên tường, vách tường lạnh lẽo làm cô rùng mình.
“Hội trưởng.” Giọng nói cô mang theo sợ hãi, mềm mại như chú thỏ nhỏ.
Không có câu trả lời, bởi vì ngay sau đó môi cô đã bị lấp kín.
Cái lưỡi ngang ngược của anh lướt từ nướu răng đến sườn miệng, mang đến sự tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khoang miệng của cô tiết ra nước bọt.
Kinh Trì dụ dỗ cô: “Hé miệng ra.”
Cô ngoan ngoãn mở miệng ra, cái lưỡi nóng ẩm ướt của anh xông vào, giống như gió lốc cuốn lấy lưỡi nhỏ thơm mềm của cô, liếʍ láp vòng quanh, tiếng nước chậc chậc vang lên.
Miệng cô bị ép mở ra hết mức có thể, nước bọt từ trong chảy ra ngoài theo khóe miệng, Thịnh Hạ chỉ có thể kêu ư ư a a.
Áo bra cũng bị anh đẩy lên, để lộ ra hai chú thỏ lớn đang run rẩy.
Rời khỏi môi cô, anh trực tiếp ôm eo nhấc cô đặt lên hai bậc thang.
Thịnh Hạ mới đứng vững, còn chưa kịp lau nước bọt nơi khóe miệng.
Anh đứng dưới bậc thang, nghiêng đầu ngậm lấy bầu ngực của cô, đồng thời đưa lưỡi liếʍ vòng quanh nụ hoa.
Một bàn tay ôm lấy con thỏ lớn còn lại, tùy tiện vuốt ve, từng thớ thịt trắng nõn như tuyết tràn ra ngoài khe hở của ngón tay.
Mà bàn tay khác không rảnh rỗi, nắm lấy cẳng chân bóng loáng của cô, vuốt ve từ dưới lên trên.
Thịnh Hạ chịu không được đè lấy bả vai anh.
Hôm nay cô mặc một cái váy ngắn, lộ hai chân thon dài thẳng tắp , trắng nõn trong bóng tối.
Hốc mắt Kinh Trì bùng lên ngọn lửa không tên, đưa tay đi vào trong váy của cô.
Vì phòng ngừa bị lộ hàng, bên trong Thịnh Hạ còn mặc thêm một chiếc quần váy nhỏ màu đen.
Nhưng cũng rất mỏng manh.
Cách lớp vải, anh dán bàn tay mình lên hoa tâm của cô, chà sát lên xuống.
Nụ hoa lập tức chảy ra một dòng nước làm lòng bàn tay anh ướt không ít.
Anh ngẩng đầu lên, Thịnh Hạ không dám nhìn vào mắt anh.
“A ——”
Đột nhiên, ngón tay anh nắm lấy cạp quần, cả hai cái qυầи иᏂỏ đều bị anh kéo xuống.
Trong váy lập tức trống không.
“Nhấc chân lên.”
Trong giọng nói của anh dường như có chút dịu dàng, Thịnh Hạ bị mê hoặc, nghe lời nâng chân lên.
Chân hơi nâng lên một chút, nơi riêng tư lập tức bị gió lạnh cầu thang thổi vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô tiết thêm mật ngọt.
Thịnh Hạ có chút thẹn thùng khép chặt hai đùi lại.
Mà ngay lúc này, Kinh Trì đã cầm lấy chân trái của cô, dùng sức nhấc lên rồi đặt trên thanh vịn của cầu thang.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Thịnh Hạ suýt nữa ngã nhào, may là hàng ngày cô thường xuyên làm động tác này, cho nên rất nhanh đã đứng vững.
Nhưng giây kế tiếp, chân cô thiếu chút nữa mềm nhũn ra.
Bởi vì tay của anh di chuyển trên đùi trong của cô càng lúc càng đến gần nơi riêng tư giữa hai chân..
Đùi cô săn chắc, da thịt lại mịn màng, làm Kinh Trì lưu luyến không thôi.
Cuối cùng cũng đi đến nơi bí ẩn nhất của cô gái nhỏ.
Chật hẹp lại nhiều nước.
Bởi vì tư thế này, động mật hoa không khép chặt như lúc bình thường , giống như trái cây chín muồi bị bổ ra, tỏa mùi thơm mời gọi anh nhấm nháp.
Ngón tay Kinh Trì chạm thẳng vào động hoa.
“Ưm… Ư….” Thịnh Hạ mẫn cảm kêu thành tiếng.
Chất lỏng trong suốt chảy vào lòng bàn tay của anh.
Kinh Trì cong môi, hai ngón tay vân vê hoa châu của cô.
Cảm giác tê dại xa lạ nhanh chóng chạy khắp cơ thể.
Ngón chân trắng mềm trong giày xăng- đan bắt đầu co quắp lại.
Tư thế này, giống như cửa thành rộng mở, mặc kệ đối phương cần gì cứ lấy, kɧoáı ©ảʍ so với bình thường cũng mãnh liệt gấp mười lần.
Động hoa bắt đầu đóng mở, cảm giác khao khát có vật gì đó lấp đầy sự trống rỗng, không ngừng đánh vào thần kinh của Thịnh Hạ.
Kinh Trì liếʍ môi dưới: “Khó chịu không?”