Cao trào qua đi, hai mắt Thịnh Hạ đờ đẫn, cả người cô mềm nhũn muốn ngã quỵ xuống mặt đất.
Kinh Trì ôm lấy eo cô, cô mới không bị ngã.
Thân thể dính sát vào nhau, cô lập tức cảm nhận được một vật cứng rắn dưới hạ thân anh đang chọc vào eo mình.
Cô giật mình một cái, tỉnh táo vài phần.
Kinh Trì vùi đầu vào hõm vai cô, phun hơi thở nóng bỏng lên cổ cô.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút.”
Dưới thân đang kêu gào đòi ra trận,muốn hung hăng làm cô, muốn vào trong cơ thể cô tùy ý va chạm.
Một lần ăn qua đồ ngon, sẽ biết mùi vị, muốn ngừng mà không được.
Nhưng anh không mất lý trí, ngày mai cô còn phải lên sân khấu, nếu hung hăng làm vài lần sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của cô.
Thịnh Hạ lặng lẽ dựa vào ngực anh, thân thể của anh căng cứng, cô có thể cảm giác được anh đang kiềm chế.
Tay anh xoa ngực cô, thở dốc không ngừng, dường như làm thế sẽ có thể giảm bớt được ham muốn trong cơ thể.
Thịnh Hạ không dám lộn xộn, mặc kệ để anh tùy ý vuốt ve.
Cho dù cả người trần trụi, cô cũng không cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì trên người anh không ngừng tỏa ra hơi ấm.
Không biết qua bao lâu, anh thở hắt một cái rồi buông cô ra, khom lưng nhặt quần áo của cô lên.
Lúc này cô đã có chút sức lực, thấy anh ra vẻ muốn mặc đồ giúp cô, cô lập tức nắm lấy cánh tay anh.
“Không, không cần, để tự em làm.”
Khuôn mặt ửng hồng vừa mới tan biến, bây giờ lại bừng lên, nhìn thật xinh đẹp ướŧ áŧ.
Người chưa được thỏa mãn, sao có thể chịu được trêu chọc như vậy.
Kinh Trì nhìn qua nơi khác: “Anh ra ngoài đợi em.”
Cửa đóng lại lần nữa, Thịnh Hạ nhanh chóng mặc quần áo vào, cầm lấy balo, hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa ra ngoài.
“Em xong rồi, hội trưởng.”
Kinh Trì quay người lại, cô gái nhỏ dùng một chân di di trên mặt đất, không dám nhìn anh.
Anh cầm lấy balo của cô: “Đi thôi.”
Trên vai không còn đồ, cô có chút ngạc nhiên, chỉ thấy hai dây balo của cô bị anh vắt qua một vai, túi màu hồng phấn ở trên người anh, cũng không có chút nữ tính nào.
Theo động tác đi lại của anh, lắc la lắc lư.
Cô nhìn thấy có chút sững sờ, hình như chỉ có bạn trai mới cầm đồ cho bạn gái.
Hội trưởng đối với cô, có phải cũng có chút yêu thích hay không?
Cho dù vừa rồi hai người mới làm chuyện thân mật xong, cô cũng không dám chắc chắn.
Yêu thầm một người, luôn phải cất giấu trong lòng, bởi vì không có đủ tự tin.
Cô xoa nhẹ gương mặt, đi theo anh.
Đến dưới lầu ký túc xá.
Thịnh Hạ nhận lấy túi, lúc chuẩn bị lên lầu thì bị anh gọi lại.
“Đưa tay ra.”
Thịnh Hạ nghe lời.
Một que kẹo được thả vào lòng bàn tay cô.
Vị dâu tây.
Cô ngẩng đầu, nhìn người đang đứng dưới ánh đèn đường, cười khẽ với cô: “Chúc em biểu diễn thuận lợi, ngủ ngon.”
Mãi đến khi người dần đi xa, cô mới thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi, hình như hội trưởng vừa cười, mê người đến thế.
Tối hôm nay, cô thật sự ngủ rất ngon, ngay cả trong mơ cũng đều là vị dâu tây.
Ngày hôm sau, cô cảm thấy xương cốt như tan chảy.
Giống như có lời chúc phúc của anh, toàn bộ quá trình tiệc chào đón sinh viên mới vô cùng thuận lợi.
Nhưng việc thì rất nhiều, bận đến nổi bước chân không chạm đất, dọn dẹp sân khấu, chụp ảnh tập thể các kiểu.
Chờ đến khi trở về ký túc xá, cả người như tan rã, hận không thể trực tiếp nằm lăn lên giường.
Nhưng cả người đầy mồ hôi, cô quyết định đi tắm rửa.
Đến khi vừa xoa tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, Đường Hiểu Ni chỉ vào balo của cô nói: “Vừa rồi hình như có người gọi đến cho cậu ấy.”
Thịnh Hạ lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện ra một cuộc gọi nhỡ.
Là hội trưởng đại nhân.
Cô thật sự cảm thấy ngoài mong đợi, vui mừng vô cùng.
Nhưng nhìn thời gian, sắp 12 giờ rồi.
Cô do dự suy nghĩ có nên gọi lại cho anh hay không, thì một tin nhắn được gửi đến.
“Điệu múa hôm nay, rất đẹp. Ngủ ngon.”
Thịnh Hạ thường được người khác khen ngợi, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ này trong lòng như được rót mật, cô cong môi cười ngọt ngào.
Thì ra, thích và được thích là tốt đẹp nhất.